Hoàng thất Hồ Li ở Tinh Nguyên đế quốc tồn tại đã hơn ngàn năm, địa vị trong lòng người dân là cao không thể với tới.
Ngoài mặt, hoàng thất luôn đoàn kết một lòng, không nảy sinh xung đột, hoàng tử công chúa yêu thương che chở lẫn nhau, vừa tạo một đế quốc an bình, vừa tạo một hình tượng như một đại gia đình kiểu mẫu.
Tất nhiên, đó là mặt ngoài.
Địa vị càng cao, việc tranh giành quyền lực là không thể tránh khỏi.
Nó như một quy luật tự nhiên, tranh đấu luôn diễn ra không ngừng nghỉ.
Huống hồ hoàng thất ở nơi địa vị cao quý, được người người tôn sùng, mỗi hành động nhỏ nhất đều bị chú ý.
Mà một quả dưa lớn như vậy, nhất định sẽ rơi đến mọi người choáng váng, ăn đến no căng!
Ai có thể ngờ hoàng thất lại loạn đến trình độ này đây?
Sinh vật sinh ra từ huyết mạch hoàng gia cao quý cùng dị chủng, không khác lắm sao Hoả đυ.ng Địa Cầu, oanh tạc tứ phương!
Rốt cuộc là đạo đức thoái hoá, vẫn là khẩu vị khác người?
Cùng sinh vật ghê tởm kia sinh hạ hài tử, thật sự không lưu lại bóng ma tâm lý sao?
Thật là làm người nghe trầm mặc, thỏ nghe rơi lệ.
Sắc mặt ai cũng trở nên vi diệu hẳn lên.
Hoặc là như táo bón, hoặc là một lời khó nói hết, hoặc là ngũ thải ban lan sắc, đầy đủ không thiếu kiểu nào, có thể nói vô cùng rực rỡ.
Ngược lại Trì Tây đã sớm biết trước, khuôn mặt xinh đẹp thưởng thức sắc mặt đám người, trong mắt toát lên hứng thú.
Rất nhanh sau đó đám người lấy lại tinh thần, bắt đầu điên cuồng dò hỏi.
Ăn đến dưa của hoàng thất, mùi vị không những không tệ, mà còn thiếu chút liền nghẹn chết!
Tuyệt thế dưa vàng ngàn năm có một, tất nhiên là phải làm thật rõ ràng.
Viên phụ trách bị hỏi đến sắc mặt biến hoá, như là miếng thịt lọt vào một bầy chó sói đói khát, đáng thương run lẩy bẩy.
Đinh thượng tướng vuốt vuốt mái tóc hoàng kim của mình, cười nhạt một tiếng:
"Như vậy Dị Chủng bạo động không phải không có lý do, có lẽ trong đám Dị Chủng, thứ đồ đầy xúc tua kia địa vị không tầm thường."
"Chỉ là không biết thực lực ra sao, sao lại bị nhốt ở dưới hố sâu không đáy đó." Ane nhịn không được nói.
Quả thật là quá kì lạ.
Chít...
Một thanh âm nho nhỏ truyền ra, thu hút mọi người ánh nhìn.
Hoá ra là một con thỏ nhỏ trắng như tuyết trèo lên bàn.
Chỉ là con thỏ thôi.
Mọi người rời đi tầm mắt, nhưng sau đó liền phát giác có chỗ không đúng!
Thỏ con?
Từ từ, nơi này lấy đâu ra thỏ con?!
Đến cả Trì Tây cũng hết sức ngạc nhiên.
Thỏ con như thế nào thoắt cái liền chạy lên tới trên bàn rồi?
Thỏ con cọ cọ cái chân nhỏ, đôi con ngươi linh động xoay chuyển.
Ane trước tiên không nhịn được kêu lên: "Oa, thỏ con đáng yêu là chạy lạc vào đây sao, dễ thương quá!"
Lúc nàng nhào lên muốn tóm lấy thỏ con, bỗng nhiên đỉnh đầu xuất hiện một bàn tay.
Bang!
Ane bị Trì Tây tạp hạt dẻ, đầu sưng một cục to, nàng đầu óc đình trệ, cả người đều ngốc: "Đại... Đại nhân?"
Vì cái gì lại đánh nàng?
Những người khác cũng là mặt đầy mộng bức, lại nhìn nhìn một chút đại bao trên đỉnh đầu Ane, không hiểu sao cảm giác đầu mình phát lạnh.
Đại nhân ra tay nhưng vô cùng tàn nhẫn nha!
Trì Tây bình tĩnh thu hồi tay, trên môi treo nụ cười, ôn ôn nhu nhu phun ra ba chữ: "Thỏ của ta."
Ý thức lãnh địa còn rất lớn nữa!
Đám người lập tức ngộ ra, đại não nhanh chóng xoay chuyển.
Thỏ con của Trì Tây, như vậy mọi chuyện liền dễ hiểu!
Hoá ra tin đồn Bình Tây Đại Thống Lĩnh thích những sinh vật nhỏ bé xinh xắn đáng yêu là thật!
Ở bên cạnh đại nhân hơn mười mấy năm, thế mà không biết đại nhân thích thỏ!
Đám người trầm mặc rơi lệ, thất trách, quá thất trách rồi!
Quả nhiên, người bên ngoài có vẻ cao lãnh thế thôi nhưng tâm hồn lại trong sáng đáng yêu như vậy!
Trì Tây: "..."
Đông Uyên ngẩn người.
Sự xuất hiện của nàng có vẻ không được chào đón lắm.
Nhưng nàng không quản nhiều như vậy.
Hiện tại, có một sự kiện khiến nàng lo lắng hơn.
Quả nhiên, Trì Tây mặc bọn họ nghiêng ngã đủ rồi, lập tức nghiêm túc lại: "Thời gian đùa giỡn tới đây là kết thúc, Dư Hồi đế quốc lại tiếp tục gây chiến, lần này có vẻ như chúng muốn vòng qua đảo Giaiva trước tấn công Lũng Nghi.”
Trác Thành Văn thượng tướng đập tay xuống bàn, phát ra “bang” tiếng lớn, doạ Đông Uyên giật nảy mình: “Khi người quá đáng, lúc trước bị chúng ta đánh chạy như chó cụp đuôi, nhanh như vậy đã liền sẹo mau quên rồi.”
Trì Tây nhíu nhíu mày, tính toán đem thỏ con ôm vào trong lòng, nhưng lại bị thỏ con lắc mình tránh thoát.
Nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, Trì Tây liền lâm vào thật sâu hoài nghi.
Có cảm giác chính mình bị ghét bỏ.
Đông Uyên nhưng không có theo nàng giằng co, ngược lại trong lòng luôn đánh cái bàn tính.
Vì nàng biết, trận tấn công của Dư Hồi không đánh ra vấn đề lớn, cũng không gây thiệt quá nhiều tới Trì Tây.
Nhưng Đạt Ma quái thú liền không giống như vậy, nó tất nhiên không phải cái loại mặt hàng hiền lành gì.
Đạt Ma không những đem đến tổn thất không thể vãn hồi cho quân đội Lũng Nghi, đem quân đội Dư Hồi tiên diệt sạch sẽ, còn khiến Trì Tây không có đề phòng thụ thương.
Tất cả chỉ có một mục đích duy nhất, phục vụ cốt truyện.