Rừng rậm bạt ngàn, hai bên dựng lên những vách núi thẳng đứng, cheo leo, hiểm trở.
Giữa thung lũng, quân doanh được canh phòng cẩn mật, trên bầu trời không thiếu camera nhỏ bằng nắm tay bay loạn, sát biên giới không thiếu những tiểu quân đoàn đi tuần.
Đông Uyên một đường đi đến tận đại bản doanh, xuôi chèo mát mái, lại không hề bị camera phát giác, cũng không dẫn đến kinh động bất kì ai.
Chỉ là, Đông Uyên một chút cũng không hề phát giác ra được!
Tận cho đến khi nhìn đến những nhóm lều trại di động trôi lơ lững như bóng bay được cố định sát đất, nàng mới nhận ra bản thân đã đến nơi.
Trên tay thỏ con còn ôm khư khư ba củ cà rốt, cái bụng nhỏ ăn đến căng tròn mềm mại.
Nàng thỏa mãn "ợ" một cái, lại tiếp tục cắn một miếng cà rốt. Thanh âm "rộp rộp" vang lên phá tan sự yên tĩnh xung quanh.
"Quái lạ, vì cái gì lại không có lính canh phòng ở nơi đây?"
Tốt xấu cũng là cái đại bản doanh, làm việc có thể sơ xót đến như vậy sao?
Nhỡ may kẻ thù nhân cơ hội tấn công, đến lúc đó như thế nào kịp thời ứng phó?
Nàng mím môi: "Trì Tây đúng là ngày càng cẩu thả."
Mà sau lưng nàng, Lục Nguyên tỏ vẻ bối rối: "Sao nhìn ngài ấy có vẻ không vui vậy?"
Ngũ Nguyên nhún vai, một bộ bất đắc dĩ: "Đừng hỏi, ta như thế nào biết được?"
Răng rắc!
Tiếng cành cây bị đạp gãy vang lên, dọa đến Đông Uyên nhảy dựng.
Bóng đen cao lớn phủ lên đầu, đem thỏ con che khuất bên dưới.
Lúc này, thỏ con thoạt nhìn nhỏ bé đến đáng thương, lông tơ mềm mại đều căng cứng.
Nàng nắm chặt cà rốt trong tay, đề phòng kẻ đến không có ý tốt.
Chỉ là khi thanh âm quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, nàng liền sững sờ không thốt nên lời.
"Hửm, thỏ con từ nơi nào tới đây?"
Nàng run rẩy quay đầu, đôi mắt to tròn ngấn lệ, nàng nhìn đến một đôi ủng chuyên dụng của quân bộ.
Chỉ là nàng chưa kịp có động thái, cái gáy đã bị nắm lấy.
Người tới chỉ dùng chút lực đạo liền nhéo lấy gáy thỏ con, nhẹ nhàng xách nàng lên như xách một cái bắp cải.
Nàng đối mặt với một dung nhan quen thuộc, thậm chí là khắc sâu vào trong xương tủy.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Đông Uyên không nhịn được thình thịch mà nhảy.
Nữ nhân đeo một bên mắt kính, gọng vàng, gương mặt như bạch ngọc, tinh tế xinh đẹp.
Nàng cười lên thoạt nhìn như ánh dương ấm áp, nhu hòa gần gũi, quân trang thẳng tắp, chí chất cao quý, nhìn tới chính là một vị thanh lãnh cấm dục đại tướng quân.
Mi mắt cong cong, vàng kim con ngươi sâu không thấy đáy.
"Thỏ con, đi lạc sao?"
Đi bên cạnh nữ nhân có một viên phó quan, quân trang thẳng tắp, vẻ mặt cương nghị:
"Thỏ? Nơi nào tới thỏ?"
"Biết đâu, chắc là từ trong rừng chạy ra." Nữ nhân cười nhẹ.
Phó quan Ninh Hoài nhíu mày: "Muốn xử lí thế nào?"
Đông Uyên nào có để ý đến cuộc trò chuyện của hai người, trong mắt nàng hiện tại chỉ có Trì Tây.
Nàng giống hệt trong trí nhớ, ôn nhu như thế, khóe môi nụ cười chưa bao giờ biến mất, dường như cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể làm nàng tức giận.
Đông Uyên nước mắt trực trào ra, nàng nhớ Trì Tây, nhớ đến phát điên rồi!
Đông Uyên "chít" một tiếng, vươn tứ chi ngắn cũn cỡn muốn ôm ôm.
Nhưng...
"Không bằng đem nó hầm đi, hôm nay ta muốn ăn thịt thỏ." Thanh âm nữ nhân vô tình mà truyền tới.
Đông Uyên: "..."
Ninh Hoài: "..."
Lục Nguyên, Ngũ Nguyên: "..."
Nước mắt thỏ con vừa trào ra khóe mi đã ngạch sinh sinh bị nhét ngược trở về.
Nàng kinh ngạc đến há to miệng, cà rốt trong tay cũng lộp bộp rơi xuống, cầm không vững nữa.
Cái gì cảm động, cái gì nhớ thương đều mẹ nó một giây liền biến mất tăm!
Lục Nguyên, Ngũ Nguyên thiếu chút gục ngã, chân run lẩy bẩy.
Xấu hổ!
Bọn họ vất vả lắm mới đem người dụ đến, đại nhân một câu liền muốn đem người dọa - chạy!!!
Có thể đi theo sáo lộ bình thường không, nhất thiết đến thời khắc mấu chốt vì cái gì lại biến thành như vậy?
Đại nhân a, ngài đầu óc vào nước sao?! Chẳng lẽ không nhận ra tiểu bạch thố chính là Đông Uyên sao?
Người chạy rồi ngài nhưng đừng có nổi điên đó!
Ninh Hoài lại có vẻ không tán đồng: "Thỏ con quá nhỏ, hẳn mới chỉ sinh ra linh trí, ăn cũng không nhét nổi kẽ răng ngài đâu."
Trì Tây vuốt cằm, rồi nàng gật đầu: "Cũng có lí nhỉ."
Đông Uyên: "..."
Đông Uyên không biết bản thân hiện tại có cảm xúc như thế nào, nhưng hiện tại nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Cắn chết nàng!
"Chít chít chít!" Trì Tây, cô là đồ khốn nạn, uổng công bà đây thương nhớ cô lâu như vậy!
Sao cô dám đối xử với tôi như thế?!
Nàng vất vả chạy tới Lũng Nghi, cuối cùng đổi đến một câu vô tình!
Đồ tra nữ xấu xa!
Thỏ con dùng cả tứ chi quẫy đạp, điên cuồng kêu lớn.
Trì Tây mím môi, trêu chọc nói: "Ta có cảm giác nó đang mắng ta."
Ninh Hoài: "..."
Thỏ con uất ức, nàng buông thõng tứ chi, nước mắt như chân châu rơi xuống.
Trì Tây đồng tử mở to, nhưng rất nhanh liền quay trở lại dáng vẻ ban đầu.
"Được rồi đừng khóc, ta không khi dễ ngươi nữa."
Trì Tây đặt thỏ con lên bàn tay, ôn nhu vuốt đi nước mắt dính trên lông nàng.
Đông Uyên ủy khuất khóc lớn, thân thể bé nhỏ co lại thành một cục, vừa vặn nằm trên lòng bàn tay Trì Tây.