Khi Tiếu Tiếu chế tác mũ, Lục Hi cũng phụ trách chế tác tai thú, nhưng Lục Hi không thích mùi của hắc trăn thú, tự nhiên đối với da của nó cũng ghét bỏ. Căn cứ vào nguyên tắc gần đây, Đinh Tiếu bảo y đi kho nhà mình chọn một khối mà y thích, ngày mai y lại đưa tới một tấm bù lại là được.
Vẫn như cũ là da thú màu nâu nhạt, Đinh Tiếu hoàn toàn không nhớ rõ tấm da này là da của dã thú gì. Nhưng sờ lên cảm giác cũng mềm mại, chỉ là dày hơn da hắc trăn thú một chút, hơn nữa lớp da bên dưới lông cũng không co giãn mấy, hẳn là khó làm hơn một chút so với cái mũ của Kinh kia.
Có kinh nghiệm lúc trước, Lục Hi và Kinh đã tương đối hiểu biết quá trình chế tác bịt tai thú, hơn nữa trừ bỏ làm tấm da gắn vào vòng trúc thì cũng không có gì khó khăn, cho nên cũng không đến một tiếng đồng hồ, mũ tai thú cứ như vậy ra đời. Nhìn Lục Hi đội lên mũ tai thú, Kinh nho nhỏ hâm mộ một chút. Nhưng y cảm thấy cái mũ đầu tiên Tiếu Tiếu đã làm cho mình, hơn nữa phần bọc tai tròn tròn cũng khá tốt, vì thế trong đầu tự động cân bằng tâm tính: "Tiếu Tiếu, còn ngươi thì sao? Làm hình gì? Là bao tai hay là tai thú?"
Đinh Tiếu một phen giữ chặt cổ tay Kinh: "Dạy ta phương pháp khăn trùm đầu lúc trước của ngươi đi, ta đối với nó hứng thú hơn."
Quỳnh ba ở thời điểm chuẩn bị làm cơm chiều đúng giờ trở về, biểu tình vẫn như cũ có thể thấy được rất hưng phấn, nhìn thấy con trai đã bận rộn trong phòng bếp, vội vàng đi qua: "Chân còn còn chưa có tốt, ngày hôm qua đã bận việc một ngày, sao hôm nay lại vào phòng bếp nữa? Con muốn làm gì? Nói cho ba, ba làm cho."
Đinh Tiếu cười yêu cầu: "Để con làm, con muốn hoạt động gân cốt một chút, ba, cha khi nào có thể về?"
Quỳnh thấy Tiếu Tiếu đang chặt xương sườn, chạy nhanh tiếp nhận lấy công việc này: "Có lẽ trời tối, phải đợi đến buổi tối đội tuần tra khác trao đổi với hắn."
Thì ra còn có phân ca nha: "Vậy vừa lúc, con muốn làm một chút xương sườn hầm trái cây, phải lâu một chút, chờ cha về hẳn là có thể vừa lúc làm xong. Ba, mỗi một mùa đông đều phải tuần tra như vậy sao?"
Quỳnh trả lời: "Cũng không hẳn, khi phát hiện mãnh thú lui tới sẽ khẩn trương hơn một chút, hơn nữa lần này Cát Trung đi ra ngoài, cho nên cha con sẽ có trách nhiệm nặng hơn một ít. Hiện tại cha con phụ trách ban ngày, Bằng Giáp bá bá của con phụ trách buổi tối. Tiếu Tiếu, đằng nào con cũng làm đồ ăn, thì làm nhiều một chút, sáng mai để cha con mang cho đại bá đi."
Tuy ở cái hoàn cảnh nguyên thủy này, nhưng quan hệ thân thích vẫn là phải có. Đinh Tiếu biết ba là muốn cho mình và người nhà của Khôn bảo trì tốt quan hệ, cho nên lập tức gật đầu: "Vâng, xương sườn con làm lạnh ăn cũng ngon, vậy con liền làm hết cả dẻ này đi, vốn đang định làm thành hai lần. Đúng rồi ba, ba hôm nay là bồi cha tuần tra sao?"
Quỳnh gật đầu: "Cũng coi là vậy, nhưng thừa dịp mọi người ăn cơm, ta và cha con nói một chút về chuyện cung. Hắn cảm thấy rất hữu dụng, nhưng chuyện này chờ Khôn bọn họ trở về rồi nghĩ làm thế nào, hiện tại cũng không có thời gian."
Đinh Tiếu nhếch lên khóe miệng: "Ba, kỳ thực bồi cha tuần tra cũng rất có ý tứ đi? Hôm nay cha có phải rất làm người hâm mộ hay không?"
Quỳnh sửng sốt một chút, rồi mặt đỏ bừng: "Tiểu tử thúi! Cư nhiên dám chọc ba ngươi!"
Tiếu Tiếu định làm xương sườn hầm trái cây vị là chua ngọt, xương sườn không có mỡ bị chặt thành từng miếng nhỏ dài bằng ngón cái, sau đó cho vào nước ngâm, để cho ra hết máu.
Đinh Tiếu nhờ ba lấy ra từ hầm chứa 6 quả quýt xanh và 6 quả táo, một củ tỏi chua, 10 củ hành tây cùng 3 củ cà rốt lớn. Sau đó đem táo và quýt nghiền nát ép lấy nước, lại đem hành tây và cà rốt cắt thành con trì.
Ước chừng nửa tiếng, đem xương sườn từ trong nước vớt ra rửa sạch, sau đó đem nước quýt xanh và nước táo cho vào xương sườn, lại dùng tay trộn đều, đặt ở một bên ướp cho ngấm vị.
Trong thời gian chờ xương sườn ngấm vị, hai ba con bắt đầu chế tác các món ăn cùng món chính khác. Tối nay liền quyết định làm bánh nướng lớn cùng thịt xào hành tây, cộng thêm thịt sói nướng.
Ước chừng một tiếng đồng hồ, xương sườn đã ngấm vị phi thường ngon miệng, cho mỡ heo vào nồi, cho hành tây thả vào xào đến lúc chuyển sang nâu nhạt, sau lại cho thêm cà rốt vào xào thêm hai ba phút. Thêm hồ tiêu đen cùng cỏ chanh làm tăng hương vị, cho xương sườn đã ướp sẵn vào rồi tiếp tục xào. Cho thêm chút nước hầm xương vào, lại cho chút muối xanh cùng một muỗng nước tương lấy màu. Cuối cùng khi xương hầm gần được, cho tỏi chua giã nhuyễn vào, quấy đều, chờ nước canh trong nồi hoàn toàn cạn hết, rắc hạt vừng lên sau đó cho ra khỏi nổi!
Khi nấu xương sườn hầm trái cây, cả phòng bếp đều là mù vị hoa quả cùng mùi thịt hòa quyện vào nhau. Chờ đến khi cho tỏi giã bỏ vào đun một hồi, lập tức mùi vị chua chua bay ra bốn phía, ngửi vào đều khiến người chảy nước miếng.
Kỳ thực Đinh Tiếu sở dĩ bỗng nhiên muốn làm món này, cũng vì muốn làm một loại sườn chua ngọt không cần đường và dấm, cho nên mới có ý tưởng này.
Vị chua của hoa quả có thể khiến thịt non mềm, lại có vị trái cây, vị giác cùng khứu giác tuyệt đối không thành vấn đề. Quýt xanh chua ngọt cùng mùi thơm ngọt của táo phối hợp với hành tây cùng vị ngọt của cà rốt, cuối cùng còn có tỏi chua, mùi vị chua ngọt cũng không quá khó ăn. Đương nhiên sau khi ăn không biết có ngon như tưởng tượng hay không là cả một vấn đề, chưa ăn thì hết thảy đều là hư vô.
Quỳnh ba xung phong làm người đầu tiên ăn thử, dùng đũa gắp một miếng sườn lên, đầu tiên là cho lên mũi ngửi thử: "Mùi vị trái cây thực nùng, nhưng mùi chua cũng rất đậm." Cắn một miếng, trước hết cảm nhận được vị chua rất thuận miệng, sau đó là ngọt, tiếp theo là hơi hơi mặn, sau đó là thịt nước vừa đậm vừa ngon tản ra trong miệng. Thịt xương sườn thực mềm, cắn lên rất dễ, cái này khiến cho Quỳnh ngoại trừ thấy hương vị thực không tồi ra còn cảm thấy rất mới lạ: "Thịt này thực mềm a, ta đoán cha con liền ăn luôn cả xương cũng nên."
Nghe ba nói như vậy, Tiếu Tiếu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cùng Khôn đi "ăn cơm dã ngoại". Cả bộ xương gà hắn đều có thể ăn như ăn bánh quy, đám xương sườn heo này trải qua hầm nấu mình còn cắn được, cha ăn luôn chúng...chắc chắn không thành vấn đề! Nghe nói ăn xương có thể bổ canxi, chẳng lẽ đây là bí quyết giống đực cường đại sao?
Qua bốn ngày, Đinh Tiếu ngoại trừ chế tạo cho ba một kiện áo choàng da sói màu xám, cả ngày đều suy nghĩ làm ra món ăn gì mới.
Nhưng kỳ thực cậu cũng không thể mỗi một lần đều thành công như nấu trái cây với xương sườn, ví dụ như ngày thứ ba khi cậu nghĩ đến dùng đá ca cao hòa tan cho vào bột, thêm lạc làm thành bánh rán socola đậu phộng thử xem, kết quả làm xong cái thứ nhất nếm thử, lúc ấy liền đắng đến dậm chận. Cũng may lúc ấy chân đã hoàn toàn bình phục, nếu không có lẽ thương thế càng tăng thêm.
May mắn số lượng đá ca cao cùng bột dùng không nhiều lắm, cuối cùng dư lại dùng phương thức hấp xử lý nốt, hương vị còn tạm được, chấm với mứt táo mèo để ăn. Bằng không thật đúng là phá hỏng đồ vật, lãng phí lương thực. Nhưng qua chuyện này, Đinh Tiếu cũng biết đá ca cao và bột trân trâu đặt cùng nhau không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không thể dùng dầu mỡ chiên rán, nếu không hương vị đắng không kém hoàng liên là mấy! Phát hiện này cũng được câu ghi vào
, miễn cho sau này có người sẽ phạm vào sai lầm như này.
Đương nhiên, thành công so với thất bại thì nhiều hơn, Tiếu Tiếu liền thành công mà chế tác ra thịt trâu thập cẩm cay tê. Dùng các loại hương liệu cùng vài vị dược liệu bổ dưỡng nấu với tim trâu, gan trâu, phổi trâu, còn có ruột trâu, cắt thành miếng nhỏ. Lại đem canh múc ra một ít, cho thêm ớt cay, hoa tiêu, nước tương, muối xanh còn có một chút tương hoa quẩy ngao thành nước sốt cay tê, xối lên nội tạng trâu, cuối cùng rắc lên vừng và lạc rang, ăn vào vừa thơm vừa cay, đã nghiền không chịu được. Mà trừ bỏ chế tác đồ ăn, Đinh Tiếu đều ở trong phòng mình viết viết vẽ vẽ, sau đó tiếp tục gia công lược sừng trâu đặt ở kia mấy tháng nay của mình.
Quỳnh thực minh bạch tâm tình hiện tại của con trai, kỳ thực lúc trước lần đầu tiên vào mùa đông ở nhà chờ Hạ đi bao vây tiễu trừ mãnh thú, tâm tình của mình cũng khẩn trương như vậy. Tiếu Tiếu cho rằng bản thân mỗi ngày nói nói cười cười, bận rộn ăn ngon liền có vẻ thực nhẹ nhàng, kỳ thực liếc mắt một cái là có thể bị xem thấu.
Dù sao sự việc gì lần này cũng khác, như lúc trước Khôn đi hơn mười ngày trao đổi đồ vật, lúc này lại đi bao vây tiễu trừ tuy nhân số nhiều hơn, nhưng mục đích là khác nhau. Một cái là nhìn thấy mãnh thú có thể tránh đi, không cần phải cứng đối cứng. Một cái là cần phải tìm được sài báo đem bọn nó săn gϊếŧ sạch sẽ, nhất định sẽ có chiến đấu máu me, đây là bản chất khác nhau. Đinh Tiếu cũng không lo lắng lắm đến an toàn của Khôn, chuẩn xác mà nói đây cậu đối với thế giới xa lạ này cùng với việc không quen khi không có Khôn bên cạnh hết thảy đều xảy ra, hơn nữa sinh ra một ít tâm lý biến hóa.
Mặc kệ là nghĩ nhiều cùng dung nhập cái thế giới hoàn toàn mới này, nhưng xa lạ dù sao cũng là xa lạ, xa lạ không phải vì giữa con người với con người mà là đối với toàn bộ thế giới mình không chút hiểu biết này. Bệnh này không phải ngày một ngày hai, một tháng hai tháng là có thể giải quyết được.
Trong đầu Đinh Tiếu luôn suy nghĩ thực tế ở sâu trong Thanh Sâm là như thế nào, thậm chí là ở lục địa xa khác xa hơn là cái dạng gì. Các loại động vật đặc biệt là mãnh thú lợi hại đến mức nào. Có câu 'biết người biết ta" là điều kiện căn bản khiến người yên tâm, cậu cảm thấy mình hiện tại ngoài ăn ra đối cái ì cũng không có tự tin. Cậu thậm chí chờ đợi mùa xuân sang năm mau tới, mình sẽ đi học tập săn thú cùng sinh tồn trong rừng rậm như thế nào. Cậu còn nghĩ tương lai sau khi cùng Khôn thành thân, có thể để Khôn mang theo mình đi du lãm thế giới này. Tóm lại cậu muốn hiểu biết về thế giới này, quan trọng như hiểu biết về con người bên cạnh vậy. Cậu từ nhỏ đã biết, cho dù có người có thể bảo hộ cho mình, cho dù mình có thể vô năng, như tuyệt đối không thể vô tri.
Buổi sáng ngày thứ bảy, Đinh Tiếu liền tiếp nhận một công việc mới, hiến tế hy vọng Tiếu Tiếu có thể hỗ trợ mình chế tác bùn đỏ. Nghi thức tế điển vào năm mới, có một phần rất quan trọng chính là một vị thú nhân giống đực nhiều tuổi nhất trong thôn, dùng bùn đỏ vẽ đồ đằng bộ tộc trên mặt giống đực vừa mới thành niên. Đại biểu cho giống đực từ giờ phút này liền gánh vác hưng suy cùng vinh quang của bộ tộc. Mặc dù rời khỏi quê nhà, cũng không thể phản bộ bộ tộc của chính mình.
Đối với tế điển năm mới, Đinh Tiếu cũng không hiểu biết lắm, cậu chỉ biết đây hẳn là năm mới của Thú Thế. Nhưng chỉ vào năm có giống đực thành niên một năm mới có nghi thức này, xem ra mình đến đây vừa lúc, có thể tận mắt nhìn thấy lễ thành niên của Khôn~!
Bùn đỏ là từ hai loại dược liệu chế tác mà thành.
Quan trọng nhất là một loại nhựa đỏ từ lá cây thân đỏ ngao nấu ra thành dạng keo, thứ này rất thần kỳ, rõ ràng trước khi ngao nấu có màu lục đậm, nhưng trải qua đun ở nhiệt độ cực nóng, dần dần sẽ biến thành màu đỏ rực tươi đẹp. Hơn nữa nhựa cây đổ còn có công hiệu cầm máu thanh nhiệt, cho nên là dược chế tác điều trị ngoại thương.
Một loại dược liệu khác ở chỗ này tên là bột đá trắng, là một loại bột phấn có được từ một loại đá trắng rất dễ nghiền nát tạo thành. Bột đá trắng có thể trị đau đầu, đau răng, miệng lưỡi bị loét, còn có hiệu quả trị liệu bỏng và phỏng. Nhưng trong mắt Đinh Tiếu, này không phải là bột đá trắng gì, mà là thạch cao, thạch cao thiên nhiên có thể sử dụng! Thạch cao có thể dùng để làm đậu phụ!
Vốn dĩ hiến tế muốn tìm Tiếu Tiếu đứa trẻ vừa cẩn thận vừa khéo tay này tới giúp mình, kết quả lại làm cho Đinh Tiếu tìm được đồ vật mà trước kia nghĩ phải mất một thời gian mới thấy,
"Hiến tế, cái bột trắng trắng này sao chă từng thấy qua trước đây a? Nơi này của chúng ta có không?" Dùng cối nghiền thuốc nghiền đá thạch cao, Đinh Tiếu hưng phấn một chút dò hỏi.
Đằng một bên ngao lá nhựa đỏ, một bên trả lời: "Cái này vẫn luôn dùng da bao lại, cho nên ngươi mới không thấy được, đá trắng thôn Thiên Hà chúng ta không có, nhưng tộc Dực Hổ chúng ta có một thôn Đá Trắng, sau thôn bọn họ có một tòa núi cao, trên núi có thể thu được rất nhiều loại đá trắng này. Sao vậy, đá trắng này cũng hữu dụng? Có thể nấu ăn?" Nếu là Đinh Tiếu tò mò mở lời hỏi, mười phần là về đồ ăn.
Đinh Tiếu trả lời: "Thật ra đúng là có thể ăn, nhưng không thể cho nhiều, còn chỉ có thể cho vào sữa đậu nành từ đậu nành xay ra làm thành đậu phụ. Đậu nành là một loại cây đậu Khôn đổi từ chỗ tộc nhân tộc Phi Báo lúc trước, có tể làm ra không ít thứ."
Đằng thấy qua đồ vật Khôn đổi cho Đinh Tiếu, nhưng trừ bỏ ớt cay ra những thứ khác nàng cũng chưa từng nếm thử, vì thế khó tránh khỏi tò mò.
"Nghe Khôn nói ngươi tính đem những đồ vật tộc Dực Hổ chúng ta không có đó mùa xuân trồng lên?"
"Đúng vậy, hạt ớt cay, hạt đậu nành, hạt bắp râu dài, hạt hoa quẩy còn có hạt ngạnh dưa con đều giữ lại. Giống như hiến tế ngài đem một ít hạt giống thảo dược thường dùng trông ở gần thôn hoặc trong vườn vậy, con cũng tính làm mấy thứ này. Nếu có thể thành công, về sau ấy thứ đó chúng ta không cần đi đổi, hơn nữa con cảm thấy, quả Trân Châu cũng có thể quy hoạch gieo trồng, như vậy mùa đông chúng ta không còn xuất hiện vấn đề thiếu đồ ăn."
Khi Khôn nói về vấn đề gieo trông này với mình, Đằng cũng đã hiểu biết được chỗ tốt của việc này. Cho nên chuyện này nàng cũng thương nghị với Bằng Giáp và Cát Trung thật lâu, chỉ là vẫn chưa nói với Đinh Tiếu mà thôi.
"Ngươi là muốn trồng trong sân nhà ba và cha ngươi sao, hay là trồng trong sân nhà ngươi và Khôn?"
Đinh Tiếu nhướng mày: "Ngài thật không phúc hậu, con chắc chắn chỗ nào cũng đều phải trồng, hơn nữa, nhà Khôn còn không biết lúc nào mới xây dựng được đâu."
"Cho dù một mình giống đực xây nhà cũng không lâu lắm, nhưng chắc chắc Tiếu Tiếu nhà chúng ta yêu cầu rất cao, Khôn bản lĩnh lớn như vậy bận việc thời gian dài cũng hẳn là. Được rồi, đừng trừng mắt nhìn, ta không phải là nói thật sao? Này, ta lúc trước cũng thương lượng qua với thôn trưởng, chúng ta tính toán đặc biệt khoanh cho ngươi một miếng đất, để ngươi sang năm trồng mấy thứ kia."
Đinh Tiếu nghe xong, đôi mắt lập tức trừng lớn hơn nữa: "Thật sao? Thật sự có thể cho con riêng một miếng đất để trồng cây sao?"
Đằng gật đầu: "Đương nhiên có thể, hơn nữa nếu con muốn trồng nhiều còn có thể phái người giúp con làm việc, nhưng điều kiện chính là con phải ghi nhớ mấy thứ đó trồng như thế nào, chăm sóc như thế nào, sau khi thu hoạch phải để một nửa hạt giống cho thôn."
Điều kiện này đối với Đinh Tiếu hoàn toàn không thành vấn đề, tuy cậu không muốn hạt giống mình vất vả sưu tập được đưa cho người khác, nhưng cậu lại rất nguyện ý để người của tộc Dực Hổ, hoặc ít nhất là thôn Thiên Hà có thể ăn đủ loại đồ ăn. Gieo trồng cùng chăn nuôi là phương pháp tốt nhất gia tăng lương thực đề cao cuộc sống sinh hoạt, mở rộng là tất nhiên. Cho dù mình và Khôn đem sân vây lớn thì cũng có hạn, không thể đầy đủ được.
Hơn nữa gieo trồng và bí mật bản thân là việc bằng không, nếu thôn trưởng và hiến tế ra mặt muốn mình và Khôn hỗ trợ bọn họ hoàn thành đại sự cải cách này, vậy phải nói cách khác. Nhưng Đinh Tiếu không ngốc, nếu thôn muốn cho mình làm người thí nghiệm, hạt giống lại là mình cung cấp, vậy tất nhiên chỗ tốt mình cũng phải nói cho rõ ràng: "Vậy về sau miếng đất kia liền cho con sao?"
Đằng cười, tiểu ấu tể này quả nhiên thông minh vô cùng, suy nghĩ thật nhiều. Khó trách là sứ giả của Thần Thú. Nếu những thứ này thu hoạch thực sự tốt như vậy về sau trong thôn chắc chắn mỗi nhà đều cần một chỗ để trồng, nhận trước một khối tự nhiên là tốt.
"Đương nhiên là cho ngươi, hơn nữa hạt giống cũng chỉ thu của ngươi vào năm đầu tiên, chỉ là về sau nếu thật sự trồng thành công, nhà ai muốn trồng ngươi đều phải hỗ trợ."
Đinh Tiếu buông cối đá xay nhỏ trong tay, một bên vỗ vỗ ngực: "Chuyện này bao trên người con! Tuy con cũng không biết trồng trọt, nhưng mọi người cùng nhau tới thử là được! Vậy khối đất kia con có thể tự mình đi chọn sao?"
Đằng gõ trán Đinh Tiếu một cái: "Tiểu gia hỏa, suy nghĩ thực cẩn thận, chờ Khôn trở về, hai người các ngươi tự đi chọn đi. Nhưng chuyện này tạm thời nhất định phải giữ bí mật, ngay cả cha và ba ngươi cũng không được biết."
Đinh Tiếu ngây ngô mà nở nụ cười: "Yên tâm yên tâm, miệng con rất kín!" Như vậy mình có thể chọn một mảnh đất lớn ở phía sau nhà của ba rồi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |