Chương 61: Về đến nhà rồi~

Làm nồi thịt rắn là món chính cho bữa tối, biết những người này đều thích ăn cay, cho nên Tiếu Tiếu đem nửa vại tương đậu cay đều đổ vào, lại múc một muỗng tương hoa cay, nấu hai bình gốm lớn.

Xương rắn thực thô to, nhưng thịt rắn lại càng thêm đầy đặn, vốn dĩ Đinh Tiếu muốn dùng xương rắn hầm canh, nhưng vì ngoạn ý này là rắn có túi nọc độc, cho nên cậu đặc biệt lưu ý một chút xương và tủy. Tuy thiên nhãn không biểu hiện có độc, nhưng xương rắn màu xanh biếc vẫn khiến cậu quyết định dùng sò khô tới hầm canh đi. Xương rắn xanh biếc kia, vẫn là lấy về chế tác đồ dùng hàng ngày là được, ăn vào miệng....thôi bỏ đi.

Làm nồi thịt rắn nước canh đậm đà vị cay tê, càng có một cỗ mùi thơm khó hình dung, nhưng thịt rắn hầm củ từ cũng thập phần mỹ vị, chỉ dùng hành cùng gừng cho thêm muối xanh làm gia vị, lại kết hợp với vị ngọt sẵn có của củ từ, canh này vừa có thể giải cay lại đỡ thèm.

Thịt rắn là món chính không sai, Đinh Tiếu còn mài quả trân châu làm thành bánh mì loại lớn, bánh mình cuốn thịt nướng ăn kèm thịt rắn, uống canh thịt rắn hầm củ từ, bữa cơm tối này khiến mọi người đều no căng bụng.

Đinh Tiếu cũng ăn thực no, chỉ tiếc thạch táo mèo hôm qua đã ăn không còn một mảnh, hiện tại cậu hoàn toàn không tìm thấy đồ ăn tiêu thực. Khi ăn vào miếng đầu tiên cảm thấy hương vị tươi ngon lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, nhưng ăn xong lại là một cảnh tượng khác, thỏa mãn du͙© vọиɠ ăn uống, nhưng dạ dày lại...thật là khó chịu! Không nghĩ tới thịt rắn này lại thơm ngon như vậy, hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của mình a!

Gia hỏa Kinh nguyên bản liền tròn đô đô, cho nên cho dù ăn no căng bụng cũng không có cảm giác không khỏe nào, Lục Hi còn hơn thế, gia hỏa này vẫn luôn là ăn bao nhiêu cũng không mập, mặc dù ăn nhiều cũng không cảm thấy được bao nhiêu. Chỉ có duy nhất Đinh Tiếu vốn dĩ đã gầy, trải qua mấy tháng điều dưỡng tại dị thế tuy rằng có thêm chút thịt, cởϊ qυầи áo cũng vẫn mơ hồ nhìn thấy xương sườn. Lấy dáng người cùng độ phồng lên của dạ dày, có thể thấy cậu ăn no dường nào.

Ba bán thú nhân ấu tể song song nằm ngửa ở trên da thú, đều thở ra một hơi thật dài.

Kinh xoa bụng nấc một cái: "Ngày mai ta tuyệt đối không ăn như vậy nữa, căng đến thật là khó chịu."

Lục Hi trêu chọc: "Vậy sao không bảo Mộc Ngõa nhà ngươi xoa xoa cho?"

Mặt Kinh lập tức đỏ bừng, nhìn trái phải một hồi, may là sau thú nhân kia hiện tại đang ở ngoài động thu thập dọn dẹp, tuần tra, bằng không bị người nghe được y thế nào cũng phải xù lông.

"Ngươi nói linh tinh gì thế! Là ngươi muốn cho Phong nhà ngươi xoa đi! Ta và Mộc Ngõa lại không có quan hệ gì!"

Đinh Tiếu phun tào: "Ừ, nhưng không phải không có quan hệ gì sao, cũng không biết vừa rồi ai nhìn thấy bọn họ săn cự mãng bốn mắt về, liền chạy nhanh tới hỏi Mộc Ngõa người ta 'có bị thương hay không' đi".

Lục Hi cười to: "Đúng vậy! Bộ dáng nhỏ nhắn kia, chậc chậc, không nghĩ tới Kinh nhà chúng ta cũng có ý trung nhân rồi."

Đinh Tiêu gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lần này chợ Đông thu hoạch quả nhiên thập phần lợi hại."

Kinh thấy Lục Hi còn muốn tiếp tục, mau chóng "a" một tiếng ngồi dậy: "Hai người các ngươi thật đáng giận! Ta cũng chưa chê các người mỗi ngày đều nị nị oai oai, các ngươi còn không biết xấu hổ chê cười ta? Ta chính là thích Mộc Ngõa thì thế nào? Ta chính là cảm thấy người ta tốt thì thế nào? Không được sao?"

"Phốc!" Đinh Tiếu và Lục Hi thấy Kinh vẻ mặt đỏ bừng vừa khó chịu vừa xấu hổ, còn theo chân hai người bọn họ ồn ào, tức khắc đều bật cười.

Vừa vặn lúc này Mộc Ngõa ôm bình nước đi tới cửa động, nghe Kinh nói xong, lập tức trừng lớn hai mắt, sau đó chính là vẻ mặt hưng phấn mà chạy tới trước mặt Kinh ngồi xổm xuống nói: "Kinh, em nói thật sao?"

Đem sơn động để lại cho hai người người ta vừa mới lưỡng tình tương duyệt tự thể hiện tình cảm với nhau, Đinh Tiếu và Lục Hi nén cười rời khỏi sơn động.

Nhìn đến người trong lòng của mình đi ra, Khôn và Phong chạy nhanh tới. Phong nghi hoặc nhìn vào trong động: "Hai người sao lại ra ngoài? Kinh đâu?" Bình thường ba người này luôn ở bên nhau không rời mà.

Lục Hi cười nói: "Cùng Mộc Ngõa ca ca nhà hắn thổ lộ tình yêu rồi, hai chúng ta đương nhiên phải ra ngoài."

Khôn nhướng đuôi lông mày, nhưng rõ ràng trên mặt lộ ra sung sướиɠ, tiểu tử Mộc Ngõa này thật không tồi, nhanh như vậy liền đem Kinh đuổi tới tay: "Tiếu Tiếu, em cảm thấy hai người bọn họ được chứ?"

Đinh Tiếu tự nhiên gật đầu: "Đương nhiên a! Hai người bọn họ thích nhau có gì không được, anh hỏi cái này...là không xem trọng bọn họ?" Không thể đi?

Đương nhiên không thể! Khôn phi thường khó được lộ ra một nụ cười mỉm rõ ràng: "Bọn họ là bằng hữu của chúng ta, bọn họ yêu nhau ta liền thay bọn họ cao hứng." Đây là một việc rất đáng để ăn mừng. (Ngươi, đủ rồi đấy - -)

Không thể không nói cả Kinh và Mộc Ngõa đều là những người thẳng thắn, dù sao đã nói toạc ra rồi, vậy đơn giản đều nói cho rõ ràng. Kỳ thực hai người thực sự không có nhiều điều để nói lắm, Kinh là vì dọc theo đường đi Mộc Ngõa phi thường chiếu cố chăm sóc ân cần mình, cho nên liền động tâm. Mà Mộc Ngõa cũng trên đường đi này phát giác Kinh ăn cái gì cũng đáng yêu, nói chuyện càng đáng yêu hơn, ngay cả trừng mắt với mình quả thực cũng đáng yêu, bị đáng yêu bắt làm tù binh. Cho nên tình cảm phát sinh thực tế là vì những điều này.

Kinh: "Làm...làm gì vậy? Tôi thích anh được không! Nhìn cái gì mà nhìn!"

Mộc Ngõa: "Rồi rồi rồi! Chỉ cần em thích ta, như thế nào cũng được!"

Nhìn một cái, thật đúng là tiểu ngạo kiều cùng đại trung khuyển...không, là trung hổ mới đúng. Ít nhất không có cố tình gây sự, không có những câu hỏi đầy cẩu huyết như "Vì sao lại là tôi", "thích tôi ở điểm gì?"

Thành thật mà nói, ở thời điểm nào đó cũng có thể nói ra lời âu yếm thực êm tai a. Hắc Ất, Thạch Trung và Minh ba giống đực vốn dĩ luôn ồn ào theo đuổi Kinh, khi biết Kinh đã chấp nhận Mộc Ngõa lập tức liền khôi phục thái độ bình thường. Dù sao bọn họ cũng chỉ theo đuổi mấy ngày, vẫn là vì phân cao thấp với Mộc Ngõa, hiện tại huynh đệ tu thành chính quả, bọn họ vẫn tương đối vui mừng. Ít nhất không để bán thú nhân đáng yêu như vậy rơi vào tay giống đực khác, phải biết rằng trong thôn vẫn có mấy tên gia hỏa thực đáng ghét tồn tại đó!

Vào lúc ban đêm vấn đề chỗ ở làm Kinh và Đinh Tiếu đều có chút đau đầu, bình thường ở trong lều trại không có vấn đề gì, dù sao mấy giống đực đều ở bên ngoài lều trại, hiện tại ở trong sơn động, khẳng định phải ở riêng một chỗ với nhau a. Đây là lần đầu tiên hai người ở một mình với người trong lòng sau khi hiểu được tâm ý của bản thân. Chẳng phải Đinh Tiếu và khôn đều đã từng ở chung với nhau sao, nhưng khi đó cậu còn chưa biết tâm tư của bản thân! Không đúng, khi đó mình cũng không biết tâm tư của Khôn. Khoan đã, đó là nói lên vì sao đại gia hỏa kia nói muốn giúp mình, lại hỏi hiến tế bán thú nhân bao nhiêu tuổi có thể cứng lên...đều là bởi vì muốn cùng mình.... "!!!!!"

Càng nghĩ Đinh Tiếu càng cảm thấy hợp lý, cho nên khi Khôn đem củi đốt ôm vào tiểu sơn động, móc ra đá lấy lửa muốn đánh lửa, Đinh Tiếu có một loại cảm giác lông tơ dựng đứng hết cả lên: "Khôn, cái kia...ách...anh buổi tối ăn ngon không?"

Phi!!!! Ta khiến ngươi kiếm chuyện, ngươi việc gì phải khẩn trương! Ngươi vẫn là ấu tể, ấu tể có hiểu hay không!!! Có mất mặt cũng phải chấp nhận sự thật mình là ấu tể, không thể suy nghĩ miên man, không thể làm ảnh hưởng tới Khôn khi về già! Quả nhiên nghĩ đến việc của mình, cảm giác khẩn trương cùng khô nóng trong lòng liền giảm đi rất nhiều.

Khôn cười gật đầu: "Ừ, ăn thực no, Tiếu Tiếu làm thịt rắn là ngon nhất, Tiếu Tiếu là cái gì cũng ăn ngon nhất."

Gia hỏa này nói chuyện thật đúng là dễ nghe: "Còn thừa lại nhiều thịt rắn như vậy, ít nhất đủ cho chúng ta ăn ba ngày, hai ngày này chúng ta vẫn là mau chóng lên đường thôi, không phải còn phải đi trao đổi đồ với tộc Phi báo hay sao, cũng đừng săn thú nữa.

Khôn còn tưởng Đinh Tiếu là sốt ruột muốn đậu nành và ớt cay, lập tức gật đầu: "Được, ngày mai bắt đầu đi nhanh hơn, đồ vật thu thập được cũng không ít rồi."

Dù sao cũng đã trở lại lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ, cho dù hai ngày tới không tìm đồ vật, sau này trở về vẫn phải đi săn thú, chậm rãi tìm là được.

Một đường này tuy nói là vừa ăn vừa chơi đi chậm, nhưng bọn họ thu hoạch cũng rất nhiều, ngoại trừ tìm được không ít bắp râu dài và củ từ, quả trân châu thu hoạch cũng không ít. Tính cả một ít gia vị hàng ngày, còn có Bạch Đậu, cà rốt, hành tây linh tinh, ngay cả hoa hẹ bọn họ cũng hai vài túi. Hoa quẩy cũng không ít, từ khi vào lãnh địa tộc Dực Hổ liền không phát hiện ra nữa, nhưng hiện tại cũng tích cóp đọc 113 hạt giống. Đồ vật mới thì không tìm được, không phải Đinh Tiếu không thấy được, mà là những loại cây đó đều kết trái vào mùa khô, chỉ có thể chờ sang năm xuân về hoa nở lại đến "càn quét". Nhưng ít ra Đinh Tiếu có mục tiêu.

Mọi người gia tăng tốc độ, giữa trưa ngày thứ ba cũng đã về tới cửa thôn Thiên Hà.

Bọn họ là đội về cuối cùng, bởi vì có ba bán thú nhân ấu tể nên người toàn thôn vẫn tương đối lo lắng, đặc biệt là mẹ Lục Hi lần này không đi cùng, bạn lữ nhà mình sau khi trở về nói con trai cùng Phong bọn họ cùng nhau đơn độc hành động, nàng liền bắt đầu lo lắng. Tuy nàng thực tin tưởng bản lĩnh của Khôn và Phong cùng bọn Hắc Ất, nhưng dù sao đó cũng là sâu trong Thanh Sâm không phải là khu an toàn của thôn.

Cũng may bọn họ cũng chỉ chậm về thôn hai ngày so với các đội trước, người trong thôn nhìn thấy bọn họ an toàn thắng lợi trở về, mấy người còn mặt mày hồng hào, lúc lúc này tất cả mới yên tâm. Còn có mấy người trực tiếp chạy đi báo tin cho người nhà bọn họ nữa.

Lục Hi và Kinh bị người trong lòng của mình đưa về nhà, Đinh Tiếu tất nhiên là đi với Khôn còn có ba người Hắc Ất đi "thôn đội". Bởi vì trừ bỏ da rắn cùng nhưng gia vị khác, bắp râu dài và củ từ phải cùng thôn trưởng và hiến tế công đạo một chút lưu lại một phần ăn thử, còn lại mới có thể để 9 người bọn họ chia đều.

"Thôn đội" là nơi thôn trưởng xử lý sự vụ hàng ngày trong thôn, gần giống với hội thôn ủy đời trước mà Đinh Tiếu biết, nhưng nói lại độc lập hơn một chút, nếu không phải phạm vào tội gϊếŧ người cùng phản bội bộ tộc, thôn trưởng và hiến tế có thể tự thương lượng trừng phạt.

Đinh Tiếu đi vào sân thôn đội, liền nhìn thấy một cái lều mới, cấu tạo giống với cái lều để ăn cơm nhà mình, nhưng lại rộng hơn. Mặt trên còn có mành da thú cố định, dùng thảo mạn buộc vào một cây cột chống đỡ, thật có cảm giác như một bức màn, xem ra Bằng Giáp bá bá hơn nửa tháng này không thiếu việc a.

Bằng Giáp và hiến tế đợt này cơ hồ mỗi ngày đều bận việc trong thôn đội, trữ thức ăn qua mùa đông vẫn tiếp tục, còn phải phái người đi sâu trong Thanh Sâm chặt hỏa mộc. Tìm hai người cơ bản đã học xong cách làm mì phở đi thành Hổ Thần giảng về cách thu thập và phương pháp ăn quả trân châu. Hắn còn phải vì bọn nhỏ năm nay mới thành niên làm một buổi lễ thành niên, sau đó chờ người đi chợ Đông trở về, cư nhiên mang về đồ ăn mới, hắn lại bận việc một trận.

Khi nghe nó bắp râu dài được Đinh Tiếu chế tác thành món cơm bắp vô cùng mỹ vị, củ từ vô luận là nướng hay dùng nước nấu đều sẽ ăn ngon hơn hơn nữa lại chống đói. Bằng Giáp và Đằng lại lần nữa tin tưởng vững chắc suy nghĩ của bọn họ, đứa nhỏ Đinh Tiếu này chắc chắn là trân bảo Thần Thú ban cho thôn Thiên Hà bọn họ. Bọn họ thà rằng dấu đi công lao của cậu, cũng muốn cậu có thể có một cuộc sống bình tĩnh an bình trong thôn.

Hai nhóm người về trước cũng đều thu hoạch pha phong, ở thôn đội, củ từ và bắp râu dài đều để lại không ít. Đương nhiên bởi vì củ từ ở lãnh địa tộc Dực Hổ, thậm chí là khu an toàn của thôn Thiên Hà đều sinh trưởng, cho nên khẳng định so với bắp râu dài nhiều hơn không ít. Bằng Giáp và Đằng thương nghị một chút, cũng không giữ lại thu hoạch dọc theo đường đi của 9 thiếu niên này, mà là để bọn họ trực tiếp bình quân phân phối. Còn phần ăn thử đương nhiên lấy ra từ "phần cất giữ" ở thôn đội. Dù sao chỉ cần lưu lại cho tộc trưởng và trưởng lão bên kia ăn thử là được, còn làm thế nào đi sưu tập mấy thứ này vốn dĩ không phải việc bọn họ cần tham dự.

Hiến tế sau khi nhìn thấy Đinh Tiếu, chuyện đầu tiên chính là bắt mặch cho cậu, khi xác định tiểu gia hỏa thực sự không có vấn đề gì, hơn nữa còn nhiều thịt hơn so với trước khi rời thôn, vừa lòng gật gật đầu: "Hôm nay liền nghỉ ngơi đi, ăn thử không cần gấp, cha và ba con đã đem dược liệu con mua về cho ta, thật là đứa nhỏ có tâm, cảm ơn con."

Đinh Tiếu ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngài vẫn luôn chiếu cố con như vậy, con làm chút việc nhỏ này có là gì, đúng rồi, nghe Khôn nói ngài biết rất nhiều truyền thuyết cổ xưa về Thần Thú, nếu có thời gian, có thể giảng giải cho con nghe được không?"

Không nghĩ tới Đinh Tiếu đột nhiên đưa ra yêu cầu này, nhưng là một trưởng bối vẫn luôn yêu thích Đinh Tiếu, một hiến tế có thể câu thông với Thần Thú, nàng đương nhiên đồng ý tuyên truyền giảng giải mấy thứ này, đây vốn dĩ là sứ mệnh của tất cả các hiến tế. Chỉ là có rất ít trẻ con nguyện ý nghe các tế tự nói những việc này, bây giờ bọn chúng chỉ thích chiến tích của dũng sĩ bộ lạc nào, hoặc là nơi nào có thể tìm được đồ ăn càng ngon hơn.

"Đương nhiên, dù sao cả mùa đông cũng không có việc gì, ta tùy thời có thể đem thần cuốn chuyện xưa giảng giải cho con."

"Thần cuốn?" chính là thứ viết về chuyện xưa thần thoại đi? Đinh Tiếu rất hiếu kỳ.

Cho rằng Đinh Tiếu không hiểu hai từ này là gì, Đằng nhanh chóng giải thích: "Thần cuốn chính là tổ tiên chúng ta dùng văn tự ghi vào da thú về chuyện của Thần Thú và bọn họ, đó chính là gia tài quý giá nhất của mỗi một tộc nhân chúng ta."

Đinh Tiếu nghe xong lập tức gật đầu: "Con có thể nhìn những văn tự đó không? Nghe Khôn nói đám Ảnh bọn họ đi thành Hổ Thần đều được học văn tự." Ít nhất muốn cho bản thân nhìn xem văn tự nơi này cùng văn tự mình quen thuộc có bao nhiêu khác nhau, cậu luôn cảm thấy bản thân cư nhiên sẽ xuyên đến một dị thế giới cũng nói Hán ngữ, nơi này hẳn là có quan hệ gì tới địa cầu thậm chí là tổ quốc của mình đi?