Vì không để người khác phát hiện mình đang "đẩy nhanh tốc độ" làm qυầи ɭóŧ, tới tận đêm Đinh Tiếu chỉ cắt xong quần cho Khôn và cha, đừng hỏi vì sao không cắt cho cậu và Quỳnh, nguyên nhân là do làm đồ vật kích cỡ to không phải là thuận tay hơn sao.
Ngày hôm sau lại dậy sớm, mặc xong quần áo ra ngoài, ba đã đốt bếp đá, trái phải nhìn một cái, Khôn và cha hẳn là đi săn. Tuy buổi sáng thức ăn đã đủ rồi, nhưng mấy đại gia hỏa này vẫn siêng năng lao động. A không đúng, chắc chắn là săn bò.
Nhìn thấy con trai đi tới, Quỳnh cười nói: "Ngày hôm qua ngủ thế nào?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Vang, ngủ khá ngon. ba buổi sáng tốt lành! Buổi sáng hôm nay để con làm cho."
Nghĩ đến canh củ từ trân châu, bên trong còn thả một ít gia vị hương hương thảo, cảm giác không tồi. Cậu phát hiện gần đây thường xuyên đi đường, mình chẳng những không gầy đi, hình như bởi vì một đường xóc nảy mà ăn nhiều hơn, còn hơi nhiều lên chút thịt. Cũng không biết có phải là liên quan tới món chính, tinh bột gì đó.
Tự nhiên Quỳnh sẽ không phản đối, phải biết rằng nếu không phải luyến tiếc để Tiếu Tiếu bận rộn, anh cũng ước gì có thể luôn được ăn đồ ấu tể nhà mình làm. Mùi vị kia so với mình làm ngon hơn biết bao nhiều a: "Tiếu Tiếu, hôm nay con có đi xem sạp không?"
Đinh Tiếu cân nhắc một chút, nếu không đi thì thật ra có thể cố gắng làm xong qυầи ɭóŧ, dù sao cũng chỉ ngồi một chỗ, không thể ngày nào cũng đi, chợ Đông này còn bốn ngày nữa đi.
Nhưng nếu không đi, Kinh và Lục Hi có phải sẽ thật vọng không? Suy xét một lát, cuối cùng cậu quyết định: "Vậy như này, buổi sáng con ở trong lều nghỉ ngơi một chút, giữa trưa lại nấu."
Quỳnh gật đầu: "Như vậy cũng được, đúng rồi, con ngày hôm qua lấy vải bố để làm gì?"
Đinh Tiếu tiến lại gần ba mình, nhỏ giọng nói: "Con làm qυầи ɭóŧ, làm trước một cái thử xem, tuy vải bố này thực mềm mại nhưng hẳn không co dãn bằng cái con mang theo kia."
Quỳnh đối với cái này cũng tâm tâm niệm niệm, phải biết rằng có thói quen mặc rồi không bao giờ có thể tiếp thu hở mông mặc quần da. Quan trọng là...anh cảm thấy từ khi mặc qυầи ɭóŧ, Hạ liền đặc biệt yêu thích với việc cởi nó ra..." Chỉ cần mềm mại là được rồi, chờ trở về dạy ta làm như thế nào đi."
"Vâng! Ba, người nói nếu người bộ tộc chúng ta cũng dệt được vải, như vậy có thể tiết kiệm được không ít phải không." Kỳ thực phương pháp dệt vải cũng không quá khó chỉ cần hy sinh một khối vải bố, nghiên cứu quy luật sắp xếp của sợi vải liền có thể. Khó nhất là đi tìm những vật liệu có sợi, cậu thực sự là...không nghĩ tới có một ngày mình cần phải xe chỉ.
Quỳnh thở dài: "Đúng vậy, cứ như vậy liền không nhất định phải trao đổi với bộ tộc khác, nhưng kỹ thuật thủ công này người mỗi bộ tộc giữ rất kỹ, đây chính là đại sự của toàn bộ tộc."
Đinh Tiếu gọt vỏ củ từ, trong miệng nói: "Đó là tất nhiên mà." Nhưng trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác, mọi người trong bộ tộc đều biết dệt khẳng định không phải là chuyện xấu, đến lúc đó vải bố không còn là thương phẩm của riêng một bộ tộc nào nữa, lại có thể đạt tới hướng phát triển cao hơn, muốn bán được tốt, công nghệ tự nhiên là phải càng ngày càng tinh mới có thị trường a. Tuy vải bố đã được xem là mềm mại nhẹ nhàng, không còn ở trạng thái vừa cứng vừa ráp như thời đầu nữa.
Nhưng so sánh thì vẫn không thoải mái bằng vải bông, mặt khác có lẽ ở thế giới này, sẽ có nguyên liệu so với sợi tơ ma ti càng tốt hơn.
Nghe được buổi sáng Tiếu Tiếu không đi xem sạp, Kinh và Lục Hi thật đúng là có chút thất vọng, nhưng bọn họ buổi chiều ngày hôm qua chỉ đi dạo trong chốc lát, hôm nay khẳng định phải đi từ từ, dù sao bữa trưa liền gặp, một giờ mà thôi.
Khôn nhìn Đinh Tiếu, tổng cảm thấy hôm nay khi Tiếu Tiếu nhìn mình sắc mặt có chút không đúng: "Tiếu Tiếu, ta làm sao vậy?"
Đinh Tiếu sửng sốt: "Anh làm sao cái gì?" Không thể hiểu được.
Khôn hơi nhíu mày: "Em hôm nay gặp ta giống như không nhìn ta."
Chẳng lẽ mình làm sai việc gì?
Có một số việc thực rõ ràng, nhưng nếu không bị đối phương chọc thủng thì sẽ không có cảm giác, một khi nói ra, dư lại chính là xấu hổ. Đinh Tiếu đương nhiên sẽ không thẳng thắn nói là bởi vì tối hôm qua làm qυầи ɭóŧ cho đại gia hỏa này, cho nên khó tránh khỏi sẽ nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó
囧. Nhìn thấy hắn như vậy, tổng cảm thấy tim đập nhanh hơn, cho nên đành phải nói xấu: "Cái gì mà tôi gặp anh giống như không nhìn anh? Anh không nhìn tôi thế nào biết tôi đang nhìn anh hay không nhìn anh?"
Khóe miệng Khôn có dấu hiệu run rẩy, những lời này của Tiếu Tiếu, nói thực nhanh, nhưng ý tứ cơ bản hắn đã hiểu. Chỉ là nghe tới thực sự lòng vòng, giống như là thật không dễ nói. Lại nhìn bộ dáng Đinh Tiếu, khẳng định không phải tức giận, tuy nhìn thoáng qua mắt trợn trứng, quai hàm cũng banh ra, trên mặt đỏ ửng lại không lừa được người. Chẳng lẽ Tiếu Tiếu cảm thấy mình đặc biệt đẹp, cho nên mới ngượng ngùng khi bị mình biết cậu ấy đang nhìn mình?
"Ừm, là việc của ta, Tiếu Tiếu không có việc gì là được."
Lý trí Đinh Tiếu cảm thấy mình hẳn là thắng lợi, nhưng vẻ mặt biểu tình sủng nịnh này của Khôn là có ý gì?Chẳng lẽ bị nhìn ra cái gì? Đại gia hỏa này luôn thực thông minh, mình cũng không phải không biết a? Nếu không phải, vậy là việc gì đây!
Buổi sáng trôi qua trong thời gian Đinh Tiếu rối rắm, trong tay một bên cầm qυầи ɭóŧ, trong lòng không tự chủ tỉnh táo ra. Cậu tổng cảm thấy mình giống như có vấn đề, tiểu huynh đệ của nam nhân cậu cũng không phải mới thấy lần đầu, đời trước ở bể tắm công cộng, nhà vệ sinh công cộng mình cũng không phải không tới qua, không lưu ý thì cũng liền quên mất. Sao lúc này lại không bỏ xuống được? Chẳng lẽ là do mình quá hâm mộ cái thể tích này của Khôn sao? Nói đùa gì vậy!
Được rồi, thật là có chút hâm mộ, nam nhân mà, ai chả muốn tiểu huynh đệ của mình hùng vĩ to lớn, mình không khoa trương được như hắn cũng không phải tội chết, mình đời trước không muốn tìm lão bà, đời này không cơ hội tìm lão bà dù sao cũng không bị ghét bỏ. Từ từ! này rốt cuộc là nghĩ linh tinh gì vậy! Như thế nào đột nhiên nói đến tiểu huynh đệ của mình có tác dụng hay không? Sao có thể!! Bản thân thân thể khỏe mạnh, hiện tại thể trạng "Chuẩn CMNR" mới sẽ không vô dụng!
Ách...cũng không đúng, mình lại không thể giống như người nơi này sống tới bốn năm trăm tuổi, không tính đến phạm trù tìm bạn lữ gây họa cho người khác, phỏng chừng trừ bỏ tự mình ngũ chỉ cô nương, tiểu huynh đệ thực đúng là vô dụng. Aiz, nâng bàn tay lên nhìn nhìn, sau này liền vất vả các ngươi. Chính là thực sự rất muốn có một cái nhà thuộc về mình, nhìn đến cuộc sống hạnh phúc của ba và cha, tuy rằng mình hiện tại cũng sinh hoạt trong phần hạnh phúc này, tóm lại cũng hâm mộ. Một trăm năm đối với các thú nhân nơi này mà nói có lẽ chỉ từ thuở nhỏ tới thời kỳ thanh niên, nhưng bản thân thì lại là cả đời.
Đột nhiên nghĩ tới Khôn được bán thú nhân và giống cái trong thôn hoan nghênh, ái mộ như vậy, không qua mấy năm hắn sẽ tìm được bạn lữ đi? Đến lúc đó mình liền không còn có thể nơi nơi tìm đại gia hỏa giúp đỡ được nữa.
Ngực đột nhiên cảm thấy thực buồn, động tác khâu vá trên tay lại nhanh hơn rất nhiều, nhìn quần đùi tứ giác dần dần hình thành, Đinh Tiếu thở dài: "Nếu mình cũng có thể sống lâu như bọn họ thì tốt rồi."
Vốn dĩ đang xấu hổ trong lòng không biết vì cái gì đột nhiên biến thành cảm thán cuộc đời mình đây? Biết rõ hiện tại nghĩ những điều này đều là dư thừa, mặc dù mình chỉ có thể sống được 100 tuổi, vậy cũng còn vài thập niên nữa. Đối với việc không rõ kết quả Đinh Tiếu cuối cùng như cũ lựa chọn tạm thời ném lại sau đầu. Nhìn hình thức quần xà lỏn tứ giác ban đầu, cậu vỗ vỗ gương mặt mình: "Thật là nhàn đến đau trứng! Hoàn thành công việc! Cũng không sai biệt lắm nên đi nấu cơm!"
Lầm bầm lầu bầu giống như là một loại phương pháp giải tỏa cảm xúc, Đinh Tiếu hẳn là may mắn mình đã nghiêm túc tiếp thu mỗi một câu của bác sĩ tâm lý, hoàn toàn quán triệt mỗi một phương pháp bác sĩ dạy cho mình để giải tỏa tâm lý. (Bác sĩ tâm lý: Đa tạ ngươi ở nơi xa xôi như vậy còn có thể nhớ tới ta, tiểu Tuấn Tuấn, mau đến xem em trai của ngươi!)
Dọn dẹp xong mọi thứ rồi ra khỏi lều, hít sâu mấy khẩu không khí mới mẻ, Đinh Tiếu cảm thấy trong lòng liền thoải mái rất nhiều.
Giữa trưa Kinh và Lục Hi quả nhiên là tới chỗ Tiếu Tiếu cọ cơm, hai vị cha ngượng ngùng, phân biệt đưa tới một khối thịt lộc to cùng một cái chân lửng. Tuy Khôn ca rõ ràng không vui, nhưng đây dù sao cũng là bạn tốt của Tiếu Tiếu, mình không thể biểu hiện ra ngoài được. Cũng may lều trại của bọn họ cách khá xa, hừ, mình tính toán trước là quá đúng~!
Bữa trưa hôm qua ăn cá nướng tiêu rồi, hôm nay tự nhiên là ăn thịt bò kho tiêu bốn người luôn tâm tâm niệm niệm. Cho nên Đinh Tiếu về lại lều mang ra hai lọ hạt tiêu đen.
Kinh hứng thú bừng bừng tự mình phụ trách nghiền hạt tiêu đen, Lục Hi một bên thu thập hồng măng tây và hai rau hẹ dại. Quỳnh thì ở một bên thái thịt điểu thú thành từng khối, mà Đinh Tiếu hết sức chuyên chú mà thái "lát" thịt trâu.
Buổi sáng Hạ và Khôn săn được một đầu trâu chân trần, trên đường trở về vừa lúc đυ.ng tới một con đại điểu thú đang đẻ trứng, vì thế hai người không cần tốn nhiều sức săn đại điểu thú, quan trọng là gần đây bọn họ vẫn luôn trầm mê trứng đại điểu thú. Tuy chỉ có bốn quả, nhưng người một nhà bọn hắn ăn là đủ rồi.
Đinh Tiếu hôm nay xem như kiến thức được bộ dáng của đại điểu thú, gọi bằng tên này thật không sai với nó, nói là chim, thứ này có một đôi cánh rất lớn, nghe nói có thể bay rất nhanh, nhưng lại không bay được cao lắm. Nói là thú cũng đúng, thứ này có bốn chân, nhưng móng chân đều là dạng móng chân chim, nhưng mỗi ngón lại thô to như trứng gà vậy. Thân hình thì càng không cần phải bàn, sinh hạ ra quả trứng còn gấp năm lần trứng đà điểu như vậy thì không đáng kinh ngạc. Tổng kết một chút, chính là đầu chim, cánh chim, móng vuốt của chim, lại có thân thể như động vật có vυ", nhìn qua kỳ quái dọa người.
Đầu đại điểu thú không không nhỏ, cho nên cần phần thành nhiều cách làm, đầu và móng vuốt được đặt dưới doanh địa, bộ phận được chia thành ba bốn phần.
Bốn chân bị cắt thành khối, Đinh Tiếu quyết định lấy tới xào cay, cho nên bảo ba cố gắng thái nhỏ một chút, còn để tự mình chế biến, phải biết rằng đó là bốn cái chân thô to như chân động vật có vυ", xào một lần là không thể hết được, phỏng chừng mất của mình ba muỗng tương hoa cay!
Thịt ngực bị Đinh Tiếu bảo ba cắt thành lát mỏng, cái này là cậu muốn lấy để xào với hồng măng tây, nhưng thực hiển nhiên tỉ lệ măng tây không quá đồng đều, măng tây có lẽ chỉ là một phần nguyên liệu phối hợp vào thôi. Vì để làm phần thịt ngực ngày vốn đã không quá non thành quá già, Đinh Tiếu quyết định trước dùng muối xanh cùng bột hành yêm chế trước một chút, sau đó mới cho vào nồi xào, tận lực tươi mới một chút mặc dù chỉ chín tám phần cũng không có vấn đề gì, dù sao điểu thú là buổi sáng gϊếŧ, hiện tại ăn vào đúng là thời điểm tốt nhất.
Cánh điểu thú là không nhỏ, Đinh Tiếu quyết định đem đôi cánh lớn dùng mật nướng, đừng nhìn chỉ có một đôi cánh, cắt thành miếng nhỏ cũng có thể xiên thành vài xuyến, tuy không nhiều, nhưng mỗi người đều có thể nếm được hương vị. Nhưng bình mật ong kia không mang đến, có điều không quan trọng, trong chợ có bán. Tin là ba cũng không bủn xỉn, nên sẽ lại mua một bình nhỏ, như vậy không cần phải ăn tiết kiệm nữa. Dù sao dùng để nướng thịt mà nói cũng là đến giai đoạn thịt sắp chín thì quét một lớp mật ong, chỉ cần có hương vị là được rồi.
Thịt còn dư lại đều để ba tới nướng, khung xương cũng không nên lãng phí, Đinh Tiếu dự định dùng xương này hầm canh, trong thời tiết lạnh như này hẳn sẽ là một việc thực hưởng thụ.
Còn thịt lộc cùng chân lửng đều bị cắt thành miếng vừa ăn, xiên vào gậy chuẩn bị nướng. Hương vị điều phối cũng dễ dàng, dù sao cũng có nhiều phần, thích hương vị gì thì bỏ gia vị vào là được.
Đương nhiên nhân vật chính là thịt trâu hạt tiêu, dùng mỡ trâu chiên thịt trâu sẽ không làm mất đi mùi vị của thịt trâu, hơn nữa hạt tiêu đen nghiền nát cũng tăng mùi vị, chỉ cần cho thêm muối xanh và một chút nước quất, hương vị món thịt bò tiêu này cũng đã ngon đến líu lưỡi. Không biết chợ Đông còn bán hạt tiêu đen hay không, cũng may cha nói lãnh địa tộc Dực Hổ cũng có cây hạt tiêu đen, bằng không lấy sự yêu thích của những người này đối với loại hương vị này, một túi này chỉ sợ không kiên trì được mấy tháng.
Thời gian cơm trưa tuy có các loại mỹ vị, lại cũng rất bận rộn. Đinh Tiếu phát hiện, rõ ràng thời gian cơm trưa, mà người mua cùng trao đổi hàng hóa lại nhiều nhất. Vốn dĩ cậu còn rất buồn bực, kết quả Kinh ba giải thích một cái, mới biết được nguyên nhân là bởi vì các thú nhân đối với thức ăn thực để ý. Nhà ai có đồ ăn mê người, tự nhiên càng dễ hấp dẫn khách hàng, cho nên Đinh Tiếu cảm thấy mình tuy rằng không biết buôn bán, nhưng vẫn có cống hiến nhất định không phải sao! Biết được tình huống như vậy, cậu quyết định sau này ngày ba bữa cơm cậu đều phải làm cho mùi thơm thức ăn càng nồng đậm càng tốt mới được!
Buổi chiều thu quán trở về doanh địa, Quỳnh muốn độc quyền chế tác cơm chiều, Đinh Tiếu liền ở bên cạnh lều trại nhìn "hàng xóm" vội tới vội đi, vừa nghĩ nguyên liệu hôm nay còn dư lại, ngày mai có thể làm thành món gì đây.
Nhưng ở cơm chiều, lực chú ý của Đinh Tiếu đã bị một loại hoa mà Kinh cầm tới hấp dẫn.
Loại hoa này Đinh Tiếu cũng quen thuộc, hoa hẹ chính là đồ vật từng nhà đều ăn ở nơi sinh sống đời trước của cậu. Đặc biệt là khi ăn lẩu, nước chấm sẽ cho thêm một chút hoa hẹ cùng tương vừng. Hơn nữa khi ăn dưa chua trộn thịt luộc cho thêm một chút hoa hẹ, vừa bổ dưỡng mà không béo, cậu cũng thực thích. Nghĩ lại trước khi xuất phát không lâu mình làm ra hai cái bình gốm siêu lớn đựng lục thái, phỏng chừng khi chở về, không sai biệt lắm gần một tháng. Không biết ăn vào có giống như dưa chua không nhỉ, lạy trời, theo lý thuyết hẳn là không khác mấy nhỉ.
Kỳ thực hoa hẹ Đinh Tiếu cũng có chú ý qua, dọc theo đường đi rau hẹ dại cũng thường xuất hiện, nhưng mấy ngày trước đều không thấy có hoa, không nghĩ tới hôm nay lại có. Quả nhiên tốc độ sinh trưởng của các loại thực vật cùng hoàn cảnh sinh hoạt gì đó đều không giống với đời trước: "Kinh, hoa hẹ trong tay ngươi còn không?"
Kinh gật đầu: "Còn a! Ta và Lục Hi đi dạo ở bờ sông, muốn xem một chút có cá lớn hay không, sau đó liền phát hiện bên kia có một mảng lớn rau hẹ đều nở hoa, ngươi lúc trước làm bánh sủi cảo nhân rau hẹ đặc biệt ngon, ta liền nghĩ hoa hẹ này có thể làm đồ ăn ngon hay không? Cho nên liền lấy về cho ngươi xem."
⊙﹏⊙ thì ra không phải là vì đẹp, mà là để lại đây hỏi mình có thể làm đồ ăn ngon hơn không, cũng phải, Kinh cho tới bây giờ đối với hoa không có hứng thú gì, lại không phải Liên Chi, sao có thể đối với hoa hẹ cũng không gọi là có "nhan sắc" mà chú ý. Mình thật là...suy nghĩ nhiều rồi.
"Ta đi lấy sọt, sau đó chúng ta cùng đi hái, thứ này tuy rằng ăn riêng không ngon, nhưng phối hợp với ăn khác cũng không tồi."
Nói xong cậu bẻ một chút bông hoa hẹ, tuy rằng hoa đã bị hái một lúc lâu, nhưng vẫn giòn giòn, nghĩ đến rau hẹ xào trứng, cậu quyết định bữa trưa ngày mai chính là nó.