Chương 213: Đ
iêu longNghe nói Khôn và Đinh Tiếu đi tuyết sơn thám hiểm, phản ứng đầu tiên của A Tề là hai người đi tìm long lân, vì thế căn cứ vào tâm thái chờ đợi và tò mò, hắn tìm được cơ hội đơn độc giao lưu với Khôn ca một chút.
Đối với chuyện này Khôn tuyệt đối sẽ không bủn xỉn với A Tề. Nhưng hắn cũng không nói tới việc nhìn thấy di tích của người Long tộc, hơn nữa cũng dặn dò qua không nên nói chuyện về thôn Thanh Phong có di tích Long tộc ra, bằng không sự tình một khi truyền đi xa, không chừng địa phương kia liền bị hủy hoại. Long tộc có hay không là việc sau này, có lẽ sẽ bị đứt đoạn rất nhiều manh mối tìm kiếm long lân, vạn nhất lại gợi lên hứng thú của toàn thể người ở Thú Thế đi tìm Long tộc, mặc kệ là có tìm được hay không đều không phải chuyện gì tốt. Ít nhất Khôn cho là như vậy.
Không có manh mối cũng ở bên trong dự kiến của A Tề, nếu thật sự có thể dễ dàng tìm được như vậy mới gọi là kỳ quái, vì thế hai người thực mau liền thay đổi đề tài.
Thu hoạch lớn nhất trong giao dịch kỳ này chính là được một túi quả sữa. Đinh Tiếu cũng cầm hơn 10 viên keo sữa đưa cho Nạp Nhất và Nạp Bối nếm thử đồ mới, nhưng Nạp Nhất tỏ vẻ, y càng thích thạch sữa trái cây lạnh nho nhỏ dùng quả sữa và củ thạch làm ra hơn, ăn vào vừa thơm vừa mềm.
Nhìn tư thế của Bang đối với Nạp Bối "trong mắt ta chỉ có ngươi", trong lòng Đinh Tiếu một bên phun tào buồn nôn một bên vui vẻ thay cho bằng hữu. Kỳ thực cũng coi như là làm việc tốt thường gian nan đi, đúng là hôn ước từ bé gì đó thật không được, quả nhiên tự do yêu đương mới là chân lý.
Lúc này giao dịch chỉ có bốn ngày, trên đảo của Nạp Nhất bọn họ cũng phải bắt đầu thu hoạch đồng ruộng, hiện tại trên biển mỗi một đảo nhỏ có được nguồn nước ngọt đều là tài nguyên trân quý của tộc Thiên Ngư, bởi vì thôn bọn họ có công liên lạc với trí giả, cho nên ở bên cạnh thôn bọn họ có hai đảo nhỏ không người có nguồn nước ngọt bộ tộc liền phân nó cho bọn họ. Hiện tại bọn họ trồng không ít đồ vật ở trên hai cái đảo nhỏ kia, tuy vẫn không đủ cho tất cả mọi người có thể tận tình hưởng dụng, nhưng cũng cải thiện rất lớn.
Trước khi chia tay, Nạp Nhất lại một lần không nỡ, cũng may biết được tin tức vào mùa xuân sang năm Đinh Tiếu sẽ dẫn bọn họ đến thôn Thiên Hà chơi mấy ngày, y lúc này mới vui vui vẻ vẻ mà về lại biển. Nhưng trước khi đi ôm Bạch Đoàn Nhi
cọ cọ một hồi, cũng may vì Bạch Đoàn Nhi cũng không chán ghét loại phương thức cáo biệt "ngấy người" như vậy.
Trên đường về thôn, hai người lại đơn độc hành động, lúc này còn thêm một cái Bạch Đoàn Nhi, dọc theo đường đi cũng không chỉ tìm mỗi ăn uống.
Hiện tại Bạch Đoàn Nhi
đã lớn hơn không ít so với lúc cậu mới mang nó về thôn Thiên Hà, so với các loại báo cùng tuổi khác, nó nhỏ hơn một chút, nhưng lại rất là mập.
Một thân lông trắng dưới ánh mặt trời đều phát sáng, tốc độ chạy cũng bắt đầu nhanh lên, chỉ là vì thể lực không được, không thể cứ chạy mãi. Nhưng vì huấn luyện năng lực chạy nhanh và kỹ thuật đi săn của Bạch Đoàn Nhi, Khôn cố ý thả chậm tốc độ, khiến cho Bạch Đoàn Nhi có thể đi kịp, còn săn gì đó, vẫn là bắt đầu từ miên chuột và gà rừng nhỏ nhất đi.
Năng lực học tập của Bạch Đoàn Nhi đặc biệt mạnh. Đã có thể phi thường thoải mái mà bắt được miên chuột. Xác xuất thành công bắt được gà rừng trước mắt chỉ có một nửa, nhưng cũng là thành tích không tầm thường.
Duy nhất khiến Đinh Tiếu và Khôn ngoài ý muốn, là Bạch Đoàn Nhi bắt được con mồi nào sẽ chỉ đặt tới gần chân hai người, ngoại trừ cá ra hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ loại sinh thực nào. Giống như trời sinh không có hứng thu cuồng nhiệt với mùi máu tươi của dã thú. Hiện tượng này đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn yên tâm, nhưng đối với Bạch Đoàn Nhi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng thói quen đã như vậy rồi, Đinh Tiếu cũng không tính toán tương lai đem phóng sinh Bạch Đoàn Nhi để nó trở thành địch nhân hoặc con mồi của bọn họ, còn không bằng cứ nuôi như vậy đi, mình còn ở đây, Bạch Đoàn Nhi sẽ không bị đói.
Cơm trưa hôm nay là sườn rán và đùi heo nướng than, Bạch Đoàn Nhi đắc ý mà gặm một con cá dạ đỏ mà Đinh Tiếu cố ý bắt cho nó, ăn cái này nó thích nhất là nhai như vậy, một bữa cơm có thể đem toàn bộ con cá dạ đỏ nặng bốn năm cân đến ngay cả xương đầu cá cũng không còn dư.
Hai phu phu một ngụm mì một ngụm thịt mà ăn, cảm nhận được gió thu ôn hòa thổi quét trên mặt, thật là thích ý!
"Khôn, mùa đông năm nay, anh có thể đem cái ngọc bội mà em nói trước kia làm ra xong không?" Từ lúc được Kinh đưa cho khối ngọc phỉ thúy, ngày hôm sau bọn họ liền đi một chuyến tới nơi mà Mộc Ngõa nhặt được nó, nhưng thực đáng tiếc, đúng là có ngọc, nhưng phỉ thúy phẩm chất tốt như vậy lại không nhìn thấy.
Vốn dĩ Đinh Tiếu nghĩ, đồ vật tốt như vậy, cất giữ cho tốt là được, điêu khắc thì quá lãng phí. Nhưng sau đó đột nhiên nghĩ tới long cốt yêu, cân nhắc nếu Long tộc dùng ngọc làm tín vật, chứng tỏ bọn họ rất thích ngọc, hoặc đúng cùng rễ cùng nguồn với mình, dân tộc có văn hóa yêu ngọc. Nếu có thể điêu khắc ra vật trang trí tinh mỹ gần với hình thú Long tộc, tương lai vạn nhất tìm được Long tộc, có phải cũng có thể dễ câu thông hơn một chút hay không? Hoặc là dứt khoát liền lấy đi đổi long lân cũng có khả năng. Dù sao ở trong mắt những người kia cũng chỉ là viên đá mà thôi, là đồ bỏ đi thôi mà.
"Chuyện hứa với em tất nhiên ta nhất định sẽ làm được, nhưng ta sợ trực tiếp lấy cái đó làm không may làm hỏng thứ em thích, cho nên dùng khối thủy tinh lớn thử điêu khắc trước một chút, em cảm thấy tốt thì lại dựa theo mà làm."
Ăn ăn, trong lòng Đinh Tiếu đột nhiên toát ra một ý tưởng: "Anh nói, có Long tộc xen lẫn trong thú nhân khác hay không?"
Khôn khó hiểu: "Có ý tứ gì?"
Đinh Tiếu nói: "Chính là, không phải khi họp chợ ở tường vây cái gì cũng có sao, cũng có thể nghe được tin tức và hướng đi của các bộ tộc, hơn nữa người nhiều như vậy, mỗi một lần đi người đều khác nhau, đều là trao đổi đồ vật gì đó, không quen thuộc ai có thể nhớ rõ người nào là bộ tộc nào chứ? Vạn nhất bọn họ xen lẫn trong đám người bán đồ vật bọn họ cần, sau đó liền rời đi?Chẳng phải là sẽ không có ai phát hiện sao?"
Khôn lắc đầu: "Sẽ không, giống đực rất mẫn cảm với khí tức của bộ tộc khác."
Đinh Tiếu nhún vai: "Em đây lúc mới xuất hiện, anh biết em là người bộ tộc nào sao? Còn không phải là không ngửi được."
Khôn trầm mặc một chút: "Em là người Long tộc sao?"
Đinh Tiếu buông tay: "Cái này hiện tại em cũng không chắc, có lẽ tổ tiên dân tộc em đúng là Long tộc cũng không chừng, bằng không chúng ta vì sao lại gọi là truyền nhân của long chứ. Chỉ là ở thời đại em khi đó chỉ có nam nhân và nữ nhân, có lẽ thời gian khiến một chủng tộc thay đổi đi, cái này cũng không kỳ quái, 10 nghìn năm không được, 1 triệu năm, 10 triệu năm chắc chắn có thể làm được điều này. Hoặc là người Long tộc có phương pháp có thể che dấu hơi thở của mình thì sao? Vốn dĩ bọn họ chính là bộ tộc cường đại nhất Thú Thế không phải sao?"
Đây chính là điều mà từ trước tới nay mọi người đều không nghĩ tới, nếu đúng là như vậy.....
"Vậy Long tộc vì cái gì không lộ ra thân phận? Dù sao đều không xuất hiện, vì sao còn trà trộn vào làm gì?"
Đinh Tiếu nuốt xuống miếng thịt chân heo: "Ai nha, em cũng chỉ là suy đoán, em cảm thấy, nếu bọn họ chịu để lại long cốt yêu, hẳn là đã nói lên bọn họ muốn bảo hộ người có trí tuệ, để người có cống hiến cho Thú Thế càng được tôn trọng. Hơn nữa mọi người đều không tin Long tộc đột nhiên lại bị diệt sạch, bọn họ tồn tại không thể có khả năng hoàn toàn không cần tiến hành giao lưu câu thông với người bên ngoài đi? Đi tường vây hẳn là lựa chọn đơn giản nhất. Có lẽ bọn họ phát hiện điều gì, cho rằng phát triển quá nhanh là một loại nguy hiểm chăng? Bọn họ đã hiểu được dùng kim loại chế tạo binh khí, người bộ tộc khác lại không đánh được bọn họ. Em nghĩ, có lẽ còn có thể là nhân số Long tộc đột nhiên giảm xuống, hoặc là một nguyên nhân gì khác, cho nên mới trốn đi nghỉ ngơi lấy lại sức. Dù sao lúc trước không phải bọn họ muốn thống trị Thú Thế sao, vạn nhất bị yếu đi, sẽ bị tất cả bộ tộc quần công đi? Đương nhiên đây chỉ là em miên man nghĩ. Thật muốn biết đáp án, thật đúng là tìm được Long tộc là có thể rồi, em thật sự khá tò mò. Nói không chừng em còn có thể biết bản thân rốt cuộc là tới đây như thế nào." Dù sao cũng đã không có khả năng lại càng không khoa học.
Khôn nghe xong những điều này, cho rằng mỗi một suy đoán của Tiếu Tiếu đều rất có khả năng: "Chúng ta dùng ngọc làm một chút ngọc trụy điêu long đi (ngọc trụy điêu khắc hình rồng), có lẽ để người Long tộc tự mình tìm tới chúng ta càng tốt."
"Không sợ mọi người đều biết đây là hình thú Long tộc, vì cái này nhấc lên một hồi tìm kiếm Long tộc sao?" Tóm lại Đinh Tiếu không thích như vậy.
Khôn lắc đầu: "Không sợ, tìm A Tề bọn họ hỗ trợ. Nói đây là linh vật khẩn cầu nhiều con nhiều phúc, lời tộc nhân Thiên Ngư nói, các thú nhân hơn phân nửa đều sẽ tin tưởng. Huống chi tộc Thiên Ngư thật sự có tập tục bái đồ đằng hình rồng cầu con, nếu Long tộc thật sự có xen lẫn trong thú nhân mua đồ vật bọn họ cần, chúng ta chỉ cần nhìn thấy một lần là có thể khiến cho bọn họ chú ý, cũng không nhất định phải bán đi."
Đinh Tiếu sờ sờ cằm: "Hình như chủ ý này không sai."
Sau khi trở lại thôn chính là vụ thu hoạch mùa thu bận rộn.
Không có công cụ hiện đại hóa, xương thú sắc bén hoặc cục đá được các thú nhân mài giũa thành nông cụ cũng tương đối có trọng lượng. Hơn nữa còn có sức lao động vô địch của giống đực, lại biến thu hoạch thành một loại tỷ thí năng lực của các hộ gia đình, huống chi còn có đại hội thể thao ôm lấy nữa.
Chờ sau khi thu hoạch xong toàn bộ hoa màu, một năm bận rộn liền đi qua. Mấy năm nay, săn thú tập thể vào mùa thu cũng giảm bớt nửa tháng so với lúc trước, thứ nhất là có thể cho lũ dã thú có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, thứ hai cũng là các thú nhân ăn uống như vậy là đủ rồi, sẽ không phá hoại đồ ăn.
Làm thế nào để khiến cho thịt, lương thực và rau của càng chứa đựng tốt qua mùa đông, lại không đơn thuần chỉ là việc cá nhân.
Ngoại trừ tiếp tục làm thịt hong gió cùng thịt muối khô, chế tác dưa muối và dưa chua ra, Đinh Tiếu còn đem phương pháp làm lạp xưởng nói cho mọi người.
Nhưng hương vị lạp xưởng làm ra là hương vị gì, đó chính là tùy người làm mà khác nhau, nhiều năm qua như vậy, tương thịt nướng nhà Đinh Tiếu đã không còn là độc nhất, rất nhiều người có tâm cũng sẽ lợi dụng các loại thực vật không độc có thể ăn được điều phối các loại gia vị và nước chấm khác nhau. Năng lực của quần chúng mới là chân chính cường đại, thật là có không ít mỹ thực hương vị ngon xuất hiện, đặc biệt là với trình độ để bụng của người thôn Thiên Hà bọn họ đối với phát minh mỹ thực mới.
Cũng bởi vì như vậy, chợ của thôn Thiên Hà bọn họ phồn vinh hơn rất nhiều so với ban đầu, thật sự nhiều hơn rất nhiều sạp bán đồ ăn tự làm, có đôi khi ngay cả Đinh Tiếu cũng phải đi qua cổ động mua về một ít hưởng thụ.
Có đôi khi ăn mỹ vị người khác làm, cho dù bản thân cũng có thể làm ra, cũng là có một phen cảm giác tư vị khác.
Năm nay Đinh Tiếu tính toán trữ thịt đa dạng một chút.
Riêng lạp xưởng cậu cũng đã làm vài loại, có sống hong gió, có sau khi hấp chín rồi phơi nắng, còn có sau khi nấu chín thì hun nướng, hương vị tự nhiên cũng làm không dưới 10 loại, khiến cho trong sân nhà bọn họ treo hơn nửa sân lạp xưởng. Điều này khiến cho Bạch Đoàn Nhi mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thịt thơm ngon trên đỉnh đầu, nhưng lại không ăn được với không tới nháo tâm đến cực điểm.
Ngoài ra số lượng thịt mặn, cá mặn cũng thực đồ sộ, vì năm nay cậu định cho Khôn ở nhà nhiều hơn, cho nên chuẩn bị rất nhiều thịt. Ngay cả cậu cũng bắt không ít gà vịt, sơn nhạn và thỏ gì đó làm thành các loại thịt muối. Tóm lại hết thảy đều là chuẩn bị vì điêu long. Mùa đông năm nay lạnh đến sớm hơn so với những năm trước, cho dù không điêu long, cậu cũng không hy vọng đại lão hổ nhà mình luôn đi ra ngoài chịu rét.
Hôm nay là ngày cuối cùng thôn tập thể săn thú, để khao hắc lão hổ nhà mình làm việc vất vả, Đinh Tiếu cố ý làm hai món ăn mới, tuy cách ăn không mới, nhưng là hương vị từ trước tới nay chưa làm qua.
Trực tiếp đem tía tô và thịt băm nhét vào trong bụng heo, sau đó dùng dây cỏ buộc lại bụng heo, cho nước hầm xương heo, cho thêm ngũ vị hương vào nấu cùng. Sau khi chính để nguội cắt miếng, sau đó cho muối và nước tương và nước dùng tăng thêm vị, thêm tinh bột thêm bột vào canh. Cuối cùng xối ở trên bụng heo tạo thành một món vừa ngon lại còn có thể đuổi hàn khí.
Thịt nướng là chủ đề vĩnh viễn, nhưng hôm nay thịt nướng là đặc chế, thịt vai heo ngon nhất cắt thành lát, ướp xong đem thịt đặt trên phiến đá, một tầng thịt lại quét một tầng dịch trứng, mặt trên lại cho một tầng nấm hương, bột điều và thịt băm, lại trải thêm một lớp thịt lát nữa, lại cho thêm một tầng thịt băm. Sau đó dùng lá sen bọc lấy, bên ngoài dùng bùn bọc lại, trực tiếp ném lên giá nướng đi nướng, cũng chỉ 10 phút đồng hồ, lá sen bọc bánh nhân thịt bọc lá sen liền nướng xong. Bánh nhân thịt này chẳng những có mùi thơm của lá sen, còn có mỹ vị nấm hương, thịt vai vốn dĩ đã ngon, vừa nướng như vậy liền càng thêm ngon miệng hơn.
Đinh Tiếu bên này bận rộn vui vẻ vô cùng, đang vắt hết óc nghĩ làm thế nào đem rau củ cùng làm mới mẻ một chút, liền nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Vừa vặn lá sen bọc bánh nhân thịt toàn bộ đã chín, cậu nhanh tay kéo ra ngoài. Cậu xoa xoa tay chạy ra ngoài nhà, vừa thấy quả nhiên Khôn đã trở lại, trên đầu vai còn khiêng một con trường mao dương, trong tay xách theo hai con thử thú. Vốn dĩ tâm tình đã khá tốt, hiện tại càng thêm sung sướиɠ. Lông của con dê này cũng quá tốt, vừa dài vừa trắng, thoạt nhìn là Khôn cố ý không làm ra miệng vết thương, ngay cả chút máu cũng không có!
"Sao hôm nay lại về sớm thế! Xong hết việc rồi sao?"
Khôn đặt dê lên mặt đất nói: "Ừ, ngày mai bắt đầu thôn sẽ không tổ chức săn nữa, đều là mọi người tự mình thích thì đi thôi." Nói nói hắn hít hít cái mũi, một phen giữ chặt tay Tiếu Tiếu đặt tới mũi ngửi ngửi một hồi, đương nhiên cũng nhân tiện hôn hai cái: "Thơm quá"
Mu bàn tay ngứa ngứa, tim Đinh Tiếu cũng ngứa theo, gần đây đã có sáu bảy ngày không gì kia này nọ, phi! Rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế!
"Em làm hai món ăn mới, bữa tối anh có lộc ăn!"
Nhìn thấy ửng đỏ quen thuộc trên mặt Tiếu Tiếu, Khôn ca lập tức gật đầu: "Ừ, đem nay nhất định phải ăn uống cho tốt!"