Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 109: Bên hồ nước đắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mở ra nắp ống trúc, Đinh Tiếu hít vào một hơi thật sâu, cũng không rảnh lo lắng cơm lam vừa nướng có bao nhiêu nóng, trực tiếp múc một muỗng liền cho vào miệng.

Cũng đã ăn nhiều thịt nướng quen với độ nóng khi cho vào miệng rồi, nên cũng không khiến cậu nóng đến không chịu được, nhưng mà vẫn khiến cậu nhai một hồi lâu cũng không thể nuốt xuống cũng không thể nhổ ra.

Nhìn Tiếu Tiếu vội vàng như vậy, Khôn nhanh chóng mang tới một chén nước sôi để nguội: "Mau uống miếng nước, cho bớt nóng."

Đinh Tiếu vươn tay từ chối ý tốt của Khôn, sau đó cẩn thận mà bắt đầu nhai, ừm!!!cơm lam quả gạo này quả nhiên hơi kém với gạo thường một chút, cảm giác giống như cơm gạo khô. Đặc biệt là mùi hương trúc, mùi thịt, mùi đồ ăn còn có vị thịt hun hắc hương thụ lưu lại, lại kết hợp với mùi cơm cảu quả gạo, ăn vào trong miệng thật tốt. Đinh Tiếu cẩn thận nhai, tinh tế nhấm nuốt miếng cơm để cảm nhận hương vị. Cảm giác giống như là muốn nuốt luôn đầu lưỡi cho đỡ nghiện vậy! "Cái này thực ngon... Khôn, anh mau ăn đi!" Một bên nuốt miếng cơm trong miệng, một bên còn không quên để đại lão hổ nhà mình cũng mau chóng nếm thử đồ ăn mới. Nguyên bản mùi cơm lam này đã gọi ra con sâu tham ăn trong lòng, lại nhìn thấy bạn lữ nhà mình ăn ngon đến vậy, Khôn không đợi cơm đưa vào miệng cũng đã cảm thấy mỹ vị vô cùng. Aiz, Tiếu Tiếu nhà mình sao lại giỏi đến vậy chứ?! Kỳ thực cho dù là Thần Thú ban cho một đôi mắt có thể nhìn đến đồ ăn, nhưng có thể đem nguyên liệu nấu thành mỹ vị cũng là năng lực bản thân của Tiếu Tiếu! Mình thực quá hạnh phúc, chắc chắn không có ai hạnh phúc hơn được so với mình!

Năm ống cơm lam, Đinh Tiếu môt hơi ăn hai cái rưỡi, nếu không phải cuối cùng thực sự no đến không chịu được, chỉ sợ cậu còn không muốn bỏ qua.

Khôn trước nay đều chưa từng thấy qua Đinh Tiếu liều mạng ăn một thứ như vậy, cho dù lúc trước tìm được quả trân châu nghiền thành bột mì làm bánh bao, sủi cảo, bánh nướng lớn gì đó Tiếu Tiếu cũng thực thích ăn, nhưng lại không ăn đến không để ý tới như vậy. Quả nhiên vẫn là đồ vật thích ăn nhất đi? Nhưng mà nói thực, món cơm này thực sự ăn rất ngon, hai ống rưỡi cơm lam này thật là không đủ cho mình ăn mà! "Tiếu Tiếu, khi em ở quê mỗi ngày đều ăn gạo sao?"

Đinh Tiếu nằm ngửa trên mặt đất, một bên xoa dạ dày một bên trả lời: "Đúng vậy, ở quê em là nơi trồng ra lúa gạo, cho nên em từ nhỏ đến lớn đều ăn gạo. Đi tới nơi này hơn nửa năm cũng chưa được ăn cơm, hôm nay được ăn, liền có chút không khống chế được. Hắc hắc, nhưng mà thật sự là ăn rất ngon đúng không?"

Khôn cười gật đầu: "Ừ, ăn rất ngon, về sau sẽ có càng nhiều thứ ngon hơn, ta sẽ cùng em chậm rãi tìm kiếm."

Đinh Tiếu trở mình, dịch lại gần về phía Khôn, sau đó gối đầu lên đùi Khôn ca: "Em nói cho anh hay, gạo kỳ thực có rất nhiều loại, gạo chính là lúa, có lúa nương và lúa nước. Còn có tiểu mạch, ở quê em lấy xay thành mì. Còn có gạo kê, gạo nếp, gạo tẻ, bo bo gì đó, tóm lại có rất nhiều loại gạo. Nhưng em nói những loại đó ở quê em đều sinh trưởng trên cây, ở nơi này của chúng ta có lẽ cũng là kết ở trên cây. Dù sao hiện tại em rất tin tưởng, nhất định có thể tìm được càng nhiều lương thực có thể cất trữ."

Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Tiếu Tiếu, giờ phút này không khí giữa hai người hài hòa mười phần, thật là tốt đẹp không nói nên lời! "Những thứ em nói đó ta sẽ tiếp tục tìm, trong thời gian ngắn không tìm thấy cũng không sao, chúng ta có nhiều thời gian. Chờ sau khi chúng ta thành thân, liền có thể đến nơi xa hơn để tìm." Mở ra bàn tay Khôn, Đinh Tiếu lại nói: "Em cảm thấy, ở khu an toàn tộc Dực Hổ chúng ta, có lẽ có rất nhiều thứ tốt bị mọi người bỏ qua! Năm nay em có thể một bên học săn thú, một bên tìm kiếm ở khu an toàn. Hai việc đều không chậm trễ! A đúng rồi, lát nữa anh rửa sạch chén đũa đi, em muốn thừa dịp trời còn chưa tối đem đồ vật hai ngày nay nhìn tới đều vẽ xuống."

Bình mình ngày hôm sau, hai người sửa sang lại toàn bộ đồ vật bắt đầu lao tới địa điểm tiếp theo là hồ nước đắng.

Lúc này đây bọn họ gia tăng hành trình, Khôn cũng không cần đi săn thú, giữa trưa liền đơn giản ăn một chút thịt khô, cho nên lúc đến hồ nước đắng Đinh Tiếu nhìn đồng hồ, vừa lúc là 3 giờ 20 phút chiều.

Đối với đồng hồ của Tiếu Tiếu, Khôn đã sớm học được cách xem, nhưng hắn lại cảm thấy, xem bóng cây càng tính toán thời gian chuẩn xác hơn. Dù sao ở nơi này bọn họ, cũng không cần phải tính toán đến từng giây từng phút. Nhưng là hắn cảm thấy có một đồ vật nhỏ có thể tự động dựa theo thời gian dịch chuyển thực sự thần kỳ: "Em xem, đến nơi này cây cối liền bắt đầu giảm bớt, ngửi được hương vị không? Có phải hay không rất tanh?"

Trong không khí đích xác mang theo một chút mùi tanh hơi nước, lại còn một loại mùi khó ngửi, nhưng thật ra hắn không cảm thấy quá khó ngửi: "Đúng vậy, nhưng nơi có nước đều sẽ có mùi tanh đi? Đêm nay chúng ta đáp lều trại ở bên hồ đi? Hay là tìm địa phương ở gần trong rừng?"

Khôn tính toán một chút, sau đó nói: "Em nếu có thể tiếp thu hương vị này, vẫn là ở bên hồ đi, phụ cận không có hương vị mãnh thú lui tới, hẳn là chỉ có một ít động vật ăn cỏ qua lại. Ta trước mang em đến bên hồ nhìn thử, sau đó lại tìm một chỗ cao một chút dựng lều trại."

Đinh Tiếu gật đầu: "Này không có gì không vấn đề, an toàn mới là quan trọng nhất."

Càng gần đến hồ nước, cây cỏ trên mặt đất càng thưa thớt, hơn nữa màu sắc cũng bắt đầu trở nên khác nhau. Đinh Tiếu căn bản không cần tới gần hồ nước, liền đứng xem những cục đá bên bờ liền biết đây nhất định là hồ nước mặn không cần nghi ngờ.

Cho dù thiên nhãn biểu hiện mấy cục đá màu trắng kia là muối, hơn nữa không có độc có thể ăn. Nhưng Đinh Tiếu vẫn nhịn không được nhặt lên một cục nếm thử. Quả nhiên đúng là mặn! Nếm vào cũng không có vị gì khác, xem ra muối này sau khi kết tinh dãi nắng dầm mưa hoàn toàn có thể trực tiếp lấy để ăn. Mọi người ở tộc Dực Hổ cư nhiên đem một mảnh hồ nước mặn lớn như này bỏ qua lâu như vậy, thật là phí phạm của trời!

"Khôn, cái này đúng thật là hồ nước mặn a! Anh xem, những cục đá màu trắng bên cạnh này chính là muối, hơn nữa độ tinh khiết phi thường cao, có thể trực tiếp dùng để ăn! Về sau chúng ta làm thịt muối cùng dưa muối có thể dùng muối này để làm, không cần dùng hẳn một bình muối xanh để ngâm một cái chân heo nữa! Chỉ là đến nơi này lấy muối cần phải mất hai ba ngày, có xa một chút." Bước tới hai bước gần bờ hồ, vươn tay chấm một chút nước trong hồ cho vào miệng...phi! Quả nhiên giống như lời Khôn nói, thật là vừa mặn vừa chát. Xem ra hồ nước mặn này độ mặn thực sự quá cao.

"Xa không phải vấn đề, nhiều người đi một chút, một lần liền lấy về cũng đủ lượng là được rồi, vốn dĩ ngày thường mọi người cũng không thiếu muối. Tựa như em nói, muối này dùng để yêm chế đồ vật rất tiện ích, nếu không những cái đó dùng muối xanh để ngao chế các thú nhân sẽ rất khổ sở.

Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, vẫn là cổ vũ mọi người dùng nhiều dưa muối tới chế muối, dù sao loại đó muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hồ nước mặn lại có nhiều có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều người biết, được rồi, anh đi dựng lều trại đi, em đi nhặt mấy khối đá muối thử đem chúng nó đập vụn thử xem."

Khôn lập tức gật đầu: "Được, nhưng mà Tiếu Tiếu, buổi tối có thể lại làm cơm lam lần nữa được không?"

Nghĩ tới mấy cái ống trúc buổi sáng mấy hôm trước mang theo, Đinh Tiếu gật đầu: "Được a, nhưng hôm nay không hái được đậu mèo, có thể hương vị sẽ khác một chút."

Khôn ca lập tức cười híp mắt: "Tiếu Tiếu làm là được, cái gì ăn ngon!"

Chọn lựa hai khối đá muối lớn bằng bàn tay, lại lấy ra ống trúc Khôn làm hôm qua, Đinh Tiếu lựa chọn dùng đao đi xuống cạo muối, hôm nay buổi tối làm đồ ăn liền dùng muối này làm gì vị.

Hai khối muối đá kết tinh này thực nặng, hơn nữa cũng cứng hơn so với tưởng tượng của cậu. Cho nên tốc độ mài muối của Đinh Tiếu tương đối chậm, nhưng cũng vì mài vừa chậm vừa cẩn thận, cho nên muối rơi xuống ống trúc rất nhỏ, cơ hồ không có viên lớn. Nhưng mài được một lúc tầm được nửa viên, cậu phát hiện bên trong đá muối này có lõi bằng đá, xem ra là muối kết tinh bọc lấy cục đá, sau đó lại một chút hình thành đá muối, mà không phải một khối mỏ muối lộ thiên hoàn toàn.

Dựng xong lều trại, lại nhặt xong củi lửa, Khôn tiến đến gần cạnh Đinh Tiếu bắt đầu đắp bếp.

"Tiếu Tiếu, lúc này đây chúng ta mang bao nhiêu muối về?"

"Mang hai ống trúc là được, trở về chúng ta còn phải hái quả gạo cùng rất nhiều thổ ốc, hồ muối này cũng không chạy được, lúc nào qua lấy cũng được. Mang nhiều quá anh sẽ thực vất vả." Nói xong cậu vươn ngón trỏ chấm chút muối, sau đó đưa tới miệng Khôn: "Nếm thử hương vị muối này, có phải mặn hơn nhiều không?"

Nắm lấy cổ tay bạn lữ, đem ngón tay đối phương đưa vào trong miệng, Khôn ca tỉ mỉ mà nhấm nháp thử. Nhưng thực rõ ràng hắn nhấm nháp không phải hương vị muối : "Ăn ngon!"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Này! Anh đủ rồi đấy! Khiến tay em đầy nước miếng! Mau chóng đi kiếm nước ngọt về, nếu không buổi tối không có cơm ăn đâu!"

Không nỡ buông mỹ vị trong miệng, nhìn Tiếu Tiếu thu hồi tay còn trừng mắt với mình, Khôn ca thực là cảm thấy từ trong ra ngoài ngứa a ngứa. Aiz! cư nhiên còn phải nhẫn nại qua ngày! Thật vất vả! "Được, ta đây liền đi, em liền ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi không xa."

Đinh Tiếu lập tức phất tay: "Mau đi mau đi! Đừng ở nơi này cản trở ta làm việc!" Tiếp tục mài muối.

Khôn ca chép miệng hai cái, sau đó yên lặng rời đi. Không sờ sờ, vậy hôn hôn hẳn là có thể đi? Hắc! Liền quyết định như vậy đi.

Lại làm năm ống cơm lam, nhưng hôm nay Đinh Tiếu chỉ ăn một ống, dư lại liền để Khôn ca tiêu thụ.

Cũng không nên hiểu lầm là Tiếu Tiếu không thích ăn, mà là cậu lại làm nửa bình cháo rau bùn gan heo. Đem quả gạo dùng nước ngâm ba mươi phút, sau đó bắt đầu cho vào nồi nấu, xem xét độ lửa tận đến khi gạo nấu thành cháo, sau đó đem gan heo thái nhỏ và rau bùn thái nhỏ bỏ vào, thêm muối, bột hành và gừng băm quấy đều, chờ tới khi gan heo chín liền có thể ăn.

Cháo gan heo này là Đinh Tiếu dùng quả trân châu đã nghiền nấu, nhưng quả nghiền dù sao cũng lớn nhỏ không đồng nhất, hơn nữa trân châu quả vỡ quá thành phấn sẽ khiến cháo như hồ nhão, hương vị tuy không thay đổi, cảm giác ngon miệng vẫn không bằng trực tiếp dùng gạo tới nấu. Cho nên nửa bình cháo hôm nay cũng khiến Khôn ca mỹ mỹ mà uống một chén, hừ hừ! Cho dù Phong là người đầu tiên ăn qua cháo gan heo thì sao chứ? Vẫn là Tiếu Tiếu nhà mình nấu ngon nhất! Còn dùng gạo để nấu nữa! (Ấu trĩ _ _)

Gan heo còn dư lại, Đinh Tiếu lấy tới nấu nước muối gan, nói thật, món này trừ bỏ thích hợp nhắm rượu ra, còn thực thích hợp cho những người chủ nghĩa ăn thịt dùng làm đồ ăn vặt, Đinh Tiếu trước kia liền trải qua như vậy.

"Khôn, anh nếm thử trực tiếp dùng nước muối nấu gan heo thế nào? Kỳ thực chính là không mang theo tỏi và nước tương, nếu không chấm với nước tương tỏi hương vị sẽ càng ngon!"

Liền ăn một miếng Tiếu Tiếu gắp đưa tới miệng, vị không cứng không mềm, có mùi thơm của bản thân gan heo, nhưng lại không có vị tanh của nội tạng. Nhưng là một miếng nhỏ như này không đã nghiền, lại nói tiếp làm gan heo như vậy có thể coi thành lương khô mang đi săn thú, đến lúc đó nhất định sẽ khiến những gia hỏa đó lé mắt! "Như vậy liền ăn rất ngon, về sau bắt được heo, em liền làm cái này cho ta mang đi săn thú đi!"

Đinh Tiếu nơi nào có thể đoán được nội tâm ý tưởng của Khôn, cho rằng đại gia hỏa là phi thường thích, lập tức gật đầu: "Được! Đầu bạo nha heo này cũng đủ lớn, lại mang theo chút thịt nướng bánh nướng gì đó, liền đủ một bữa cơm trưa."

Nhìn Tiếu Tiếu một ngụm cháo một ngụm cơm lam ăn, ngẫu nhiên mới gắp một miếng gan heo, đối với thịt hầm trong nồi thì càng ít ăn, Khôn ca cảm khái: "Tiếu Tiếu, sau khi có quả gạo, em có thể ăn rất nhiều, chính là ăn rất ít thịt."

Đinh Tiếu liếc mắt nhìn hắn: "Thịt? Anh xem xem em làm cơm có món nào bên trong là không có thịt?"

Khôn ca lựa chọn không đi cãi cọ: "Ừ, ăn nhiều là được. Ta thích em ăn thật nhiều, ăn nhiều cái gì cũng được."

"Còn đang ăn cơm đấy, anh đừng cùng em nơi này lừa tình a, lại không phải ăn sủi cảo, chấm dấm cái gì chứ! Anh cảm thấy muối này ăn thế nào?" Hỏi xong, tiếp tục xúc một thìa cháo cho vào miệng. Ngô!!! thực sự là quá ngon!!!

"Mặn hơn so với muối xanh nhiều, chỉ rải một tầng mỏng, thịt liền đủ hương vị, đúng là thực rõ, nhưng không có mùi thơm của muối xanh." Khôn trả lời đúng sự thật, nói thật, hồ muối tuy không tồi, nhưng hắn người hàng ngày dùng muối xanh lớn lên vẫn là cảm thấy thích hương vị cũ hơn.

Đinh Tiếu cắn một miếng gan heo, một bên nhai một bên thì thầm: "Em nói cho anh hay, ở nơi em ở trước kia, ăn đều dùng muối biển, ngay từ đầu đến nơi này dùng muối ở đây còn không quen lắm. Nhưng hiện tại cũng cảm thấy muối xanh thơm hơn một chút. Dù sao chuyện hồ nước mặn này cũng là anh nói với Bằng Giáp bá bá bọn họ, cho dù trong thôn không cần cũng không có gì ảnh hưởng. Khi cần chúng ta có thể tự mình tới đây lấy chút về muối rau muối thịt cũng được rồi."

Ngày tiếp theo, hai người ăn xong cơm sáng liền quyết định trở về, vì bên cạnh hồ nước mặn đều có đá muối, cho nên Đinh Tiếu cũng không phải ngao thử muối. Liền chọn 13 khối đá muối to tầm nắm tay Khôn mang theo về, cũng không để Đinh Tiếu phải cạo từng chút từng chút một.

Còn đường trở về, tốc độ chậm hơn nhiều, trên cơ bản là Đinh Tiếu áp dụng thái độ đi dạo ngang qua tuyệt đối không tệ, nhìn tới cây gạo trước mặt, tuyệt đối là không bỏ qua. Nếu không thì tháng sau đám trái cây này cũng bị cành lá mới mọc làm rơi xuống, thật phí của.

Gánh nặng trên người Khôn càng lúc càng nặng, cũng may thịt bạo nha heo cũng đang không ngừng giảm bớt, cho nên dưới câu hỏi hàng ngày của Tiếu Tiếu "Có phải nặng quá không? Ngày mai không cần lấy thêm nữa trực tiếp về nhà đi?" linh tinh gì đó, hắn vẫn kiên định mà nói: "Không nặng, ta cõng được."

Kỳ thực hắn cũng không nói dối, một đầu thú ăn mòn to như vậy cũng là một mình hắn mang về thôn. Tuy rằng cũng khiêng mất vài ngày thực lao lực, nhưng chỉ với trọng lượng của ít quả gạo cùng thổ ốc này, khoảng cách tới phụ trọng cao nhất mà hắn chịu được còn xa vời vợi. Chỉ là mỗi khi Tiếu Tiếu hỏi mình như vậy, trong lòng hắn đều nhộn nhạo nửa ngày. Quả nhiên có bạn lữ yêu thương là hạnh phúc nhất, ngay cả mẹ cũng chưa từng lo lắng qua mình cõng nhiều con mồi về có cảm thấy nặng hay không, cho nên bản thân trong lòng Tiếu Tiếu tuyệt đối là quan trọng nhất. (Người ta còn có lão cha kìa!)

Thức ăn hai ngày, hai người trên cơ bản bảo trì mỗi ngày đều ăn một bữa cơm, Khôn ca đối với cơm nắm nướng Tiếu Tiếu làm cảm thấy rất hứng thú. Tuy rằng phải đem cơm nấu chín đánh nhão một hồi, sau đó từng bước từng bước nắm thành viên nhỏ, ở bên trong cho nhân thịt hun cùng măng, nếu không thì ít lát cá gì đó, sau đó lại nướng trên lửa, một bên nướng một bên quét mỡ, quét nước tương gì đó phiền toái một chút. Nhưng hương vị làm ra thật sự phi thường hấp dẫn người, hơn nữa bên ngoài giòn giòn, bên trong vừa thơm vừa mềm, thật sự là ăn ngon đến nỗi hắn không cách nào hình dung.

Mặt khác Khôn đối với việc đem thịt nướng nước sốt trực tiếp xối lên cơm để ăn phi thường ham thích, đặc biệt là đem cơm kẹp thịt nướng ăn là hắn thích nhất. Đương nhiên, đối với giống đực bọn họ mà nói, thịt vẫn là quan trọng nhất, cho nên Đinh Tiếu cảm thấy, Khôn là lấy cơm làm đồ ăn để điều hòa món chính là thịt.

Nhưng mà nghĩ lại thì, đại lão hổ nhà mình như vậy là phi thường lợi hại, trên cơ bản là mình làm cái gì ăn cũng không ghét. Hai ngày nay cho dù mình làm rau đắng cho hắn, cũng không nhăn mày qua. Quả nhiên là tiến bộ!

Kỳ thực Đinh Tiếu không phát hiện chính là, mỗi một lần ăn xong rau đắng, Khôn ca đều sẽ tìm cơ hội đê hôn y, có cái động lực này, rau đắng có là gì>