Thiên Hồi giơ tay trái lên, Dây Leo liền leo lên theo cổ tay cậu.
Đợi đến khi tang thi tới gần thì một hạt ớt đã bắn thẳng vào mặt nó, cánh tay của nó bị cành cây quấn chặt.
Nó vùng vẫy dữ dội, bỗng động tác khựng lại một hai giây một cách khó hiểu.
Trong khoảnh khắc đó, Thiên Hồi dùng sức đâm con dao găm vào trán Tang thi.
1000 tiền được cộng vào tài khoản, cậu lau sạch con dao găm, đá tang thi sang một bên rồi trốn sang hướng khác.
Quả Ớt trong túi áo thò nửa người ra, liếc nhìn về phía Nam Đình Cận.
Là nó có cảm giác sai sao...?
Cường độ tấn công của nó thế mà đã cao hơn trước rất nhiều, Dây Leo cũng hỗ trợ cực tốt, đối phó với một con tang thi cấp thấp vẫn khá dễ dàng.
-
Buổi chiều, tiểu đội gửi tin nhắn cho Nam Đình Cận.
"Nghi ngờ đã phát hiện dấu vết của Hoa Ăn Thịt Người, có nên hành động ngay không?"
Phần cuối tin nhắn có đính kèm tọa độ, chờ đợi chỉ thị của Nam Đình Cận.
Tiểu đội mang theo đầu tang thi mà Nam Đình Cận đưa hôm qua, quả nhiên đã có tiến triển.
Họ lại đi dọc theo khu vực mà Hoa Ăn Thịt Người từng xuất hiện lần nữa, quả nhiên đã dò ra được hơi thở mới.
Bốn người trong tiểu đội ẩn nấp trong bóng tối, có vẻ như Hoa Ăn Thịt Người đã trở nên thận trọng hơn, không thấy dấu vết của tang thi nên không vội vàng xuất hiện.
Vì vậy, trước tiên tiểu đội báo cáo cho Nam Đình Cận, đồng thời cũng tiện thể hỏi hắn có muốn đến đây không.
Một thực vật biến dị cấp đặc biệt ở thời kỳ đỉnh cao thì sức mạnh đủ để chống lại Vua Tang thi, mặc dù Hoa Ăn Thịt Người này đang bị thương, nhưng chắc Nam Đình Cận sẽ có hứng thú, dù không phải vì nhiệm vụ.
Hơn nữa, việc tìm thấy Hoa Ăn Thịt Người muộn hơn dự kiến rất nhiều, vết thương của nó không rõ đã hồi phục được bao nhiêu thì tiểu đội cũng không chắc chắn được.
Vài phút sau, Nam Đình Cận gửi lại hồi âm: "Đợi."
Về phía Thiên Hồi, cậu vẫn theo Nam Đình Cận suốt buổi chiều, tiến độ nhiệm vụ phụ cũng từ từ tăng lên 72%.
Buổi trưa Nam Đình Cận đã nhận thức ăn và nước uống, hắn chắc chắn biết Thiên Hồi vẫn còn ở đó, nhưng lại mặc kệ.
Điều này khiến Thiên Hồi bớt khó chịu hơn một chút, ít nhất Nam Đình Cận không nói không cho cậu đi theo hắn nữa.
Dọc đường có lác đác vài con tang thi, đều là cấp thấp, với sự giúp đỡ của các thực vật thì Thiên Hồi đã gϊếŧ hết tất cả.
Một lần quen, hai lần là thành thạo, cộng thêm Nam Đình Cận ở ngay không xa nên Thiên Hồi đã mạnh dạn hơn rất nhiều.
Trong số đó còn có một con sắp đạt đến cấp trung, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, đầu ngón tay sắc nhọn còn dài hơn cả ngón tay.
Quả Ớt phải dùng hai hạt ớt nóng rực, cộng thêm Dây Leo thì mới khống chế được tang thi.
Thiên Hồi không quên mổ trán tang thi ra, nhưng lại không tìm thấy tinh hạch.
Lần này, tiểu đội thực vật đã bị thương, Dây Leo bị móng vuốt của tang thi cứa vài đường.
Từ khi nó có thể mọc ra những cành mới thì cảm giác và xúc giác đã trở nên nhạy bén hơn, do đó khi bị thương cũng đau hơn, thế là nó treo trên đầu ngón tay của Thiên Hồi tìm kiếm sự an ủi.
Thiên Hồi rất đau lòng, lập tức mua riêng cho Dây Leo một viên thuốc tăng 5 điểm phòng thủ rồi đút nó ăn.
Chớp mắt đã đến tối, Nam Đình Cận lại dừng lại, khả năng cao là chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm.
Thiên Hồi tìm một nơi thích hợp gần đó để trốn, sau đó mở trò chơi ra.
Ban ngày gϊếŧ được vài con tang thi, nên số tiền hiện có đã tăng lên hơn 5000.
Cậu mua thức ăn mới và vài miếng thịt khô.
Lúc này, Bắp Cải Tí Hon chưa ăn tối nhưng đã buồn ngủ chịu không nổi, mắt sắp không mở ra nổi rồi.
Nó từ chối Thiên Hồi đút ăn, vùi đầu vào túi áo ngủ.
Trò chơi bỗng hiện lên thông báo.
[ Bắp Cải Tí Hon sắp chuẩn bị có kỹ năng cấp cao mới, xin hãy chú ý đến tình trạng của nó! ]
Thiên Hồi vừa tò mò vừa lo lắng, vì vậy canh chừng Bắp Cải Tí Hon một lúc, thấy nó chỉ đang ngủ say và không thấy có gì bất thường, thế nên cũng yên tâm.
Nhưng mà... thức ăn tối nay phải đưa thế nào đây?
Quả Ớt di chuyển bất tiện, Dây Leo cũng bị thương, hơn nữa chúng đều khá sợ Nam Đình Cận.
Nhớ đến việc Nam Đình Cận đã phớt lờ mình suốt buổi chiều, Thiên Hồi do dự một lát, rồi tự mình cầm thức ăn và nước uống đi qua.
Cậu cũng giống như Bắp Cải Tí Hon lúc trưa, chạy nhanh đến rồi đặt đồ xuống đất.
Nam Đình Cận đang ngồi trên một tảng đá, áo khoác ngoài rủ xuống chân, ngước mắt nhìn sang.
Thiên Hồi rất căng thẳng, cậu lùi lại một bước, sợ hắn lại dùng đá chặn trước cổ họng mình.
"Là cho anh," Thiên Hồi nhỏ giọng nói: "Không khó ăn đâu."
Số lượng bánh quy nhiều hơn buổi trưa một cái, cộng thêm một miếng thịt khô và nửa chai nước.
Nam Đình Cận không nói gì, hắn cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào thức ăn trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Thiên Hồi đợi tại chỗ một lúc, rồi quay đầu bỏ chạy.
Một lúc sau, đồ trên mặt đất được nhặt lên.
Thể chất của dị năng giả vốn đã khác với người thường, dù không ăn không uống bất cứ thứ gì liên tục mấy ngày cũng không sao.
Nam Đình Cận nhìn chằm chằm vào bao bì gói bánh quy hồi lâu, rồi lấy ra một cái.