Chương 26

Lúc này, vài tiếng gầm gừ của tang thi vang lên, kèm theo tiếng động của những viên gạch vụn bị dẫm đạp đến từ phía trên tòa nhà.

Trong chớp mắt, một con tang thi cấp trung ngửi thấy mùi xác đồng loại, từ cửa sổ chui vào.

Nó gầm lên về phía Thiên Hồi và Nam Đình Cận, rồi lao tới rất nhanh.

Nam Đình Cận giơ tay, một tấm ván gỗ dưới chân đập vào con tang thi, kịp thời đập nó ngã xuống.

Hắn hơi nghiêng đầu, còn Thiên Hồi thì che chở các bé thực vật trong lòng, nhanh chóng chạy đến góc an toàn phía sau.

Thiên Hồi lấy con dao găm ra nắm trong tay, cậu bất an nhìn về phía cửa sổ và dựa sát vào chiếc tủ quần áo bỏ hoang bên cạnh, đôi mắt đỏ xinh đẹp nhìn qua: "Anh phải cẩn thận..."

Bên ngoài có nhiều xác tang thi mới chết như vậy, đúng lúc Nam Đình Cận lại ở đây, nên chỉ có thể là do hắn làm.

Thiên Hồi đoán Nam Đình Cận rất lợi hại, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Hơi thở của Nam Đình Cận khựng lại, ánh mắt đang dừng trên người cậu dời đi.

Con tang thi bị tấm ván đập ngã bò dậy, lại tấn công lần nữa.

Tang thi cấp trung đều có những mức độ cường hóa hoặc biến dị khác nhau, con này có vóc dáng cường tráng, da có màu đồng.

Cả người nó cứng như sắt, nhưng trước mặt Nam Đình Cận lại không chống đỡ nổi nửa phút, cổ họng lập tức bị một thanh thép đâm xuyên qua.

Thiên Hồi vốn vô cùng căng thẳng, còn định ra tay giúp đỡ nhưng đã bị Quả Ớt túm chặt tay áo.

Xác nhận Nam Đình Cận không bị tang thi làm bị thương chỗ nào, cậu mới hơi yên tâm.

Sau đó, lại có một con tang thi chui vào từ cửa sổ, cũng là cấp trung.

Quanh đây chắc chắn có tang thi cấp cao sắp tiến hóa, những con tang thi cấp trung này phát hiện nguy hiểm nên sẽ liều mạng bảo vệ đối phương.

Còn hai con nữa ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền liên tục kêu lên, thu hút những con tang thi cấp thấp và trung khác đến gần.

Nam Đình Cận rút thanh thép khỏi người con tang thi, bước ra khỏi căn phòng.

Hơi thở trên người hắn nồng nhất, sự hiện diện và tính đe dọa cũng cao nhất, mấy con tang thi đều tập trung sự chú ý vào hắn, lần lượt bỏ qua Thiên Hồi đang ở góc phòng.

Thiên Hồi lo lắng chờ đợi trong góc một lúc, không nhịn được muốn ra ngoài xem thử.

Vừa lúc Quả Ớt chui ra, nó chỉ chỉ con tang thi dưới đất, ra hiệu hãy mau moi tinh hạch.

Thực vật biến dị không có nhiều điều kiện như dị năng giả loài người, cách duy nhất để nâng cao năng lực là ăn tinh hạch, điều này không xung đột với việc lên cấp trong trò chơi.

Tuy nhiên tang thi là do Nam Đình Cận gϊếŧ, Thiên Hồi nghĩ có lẽ Nam Đình Cận sẽ cần những tinh hạch này, nếu hắn không cần thì sẽ đưa cho các bé thực vật.

Vì vậy cậu chịu đựng mùi máu tanh, dùng dao găm moi tinh hạch ra, rồi xé một mảnh áo lau sạch.

Bắp Cải Tí Hon cũng đến giúp đỡ, từ trong phòng đến hành lang bên ngoài, tổng cộng đào được ba tinh hạch.

Họ đi dọc theo cầu thang xuống dưới, lại gặp một con tang thi cấp trung.

Quả Ớt di chuyển bất tiện nên phụ trách nhận biết cấp bậc của tang thi, Dây Leo thì dọn dẹp chướng ngại vật dưới chân cho Thiên Hồi.

Đến tầng dưới, Thiên Hồi leo lên đống đổ nát, sau đó tìm thấy con tang thi cấp trung cuối cùng.

Cậu moi tinh hạch ra rồi cất kỹ, sau đó đứng dậy nhìn quanh và tìm kiếm bóng dáng của Nam Đình Cận.

Trong lúc Thiên Hồi bận moi tinh hạch, tất cả tang thi cấp trung đến gần đều đã bị giải quyết.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Nam Đình Cận đang rời đi, đã đến một nơi khá xa.

Thiên Hồi lập tức nhảy xuống đống đổ nát, vội vàng đuổi theo.

Bây giờ cậu không cần lo là nhận nhầm người nữa, liền lên tiếng gọi: "Tiểu Cận..."

Tốc độ đi của Nam Đình Cận không giảm, không biết có nghe thấy hay không.

Ớt kéo tay áo Thiên Hồi, lắc đầu với cậu: "Wu wu!"

Nó muốn Thiên Hồi từ bỏ, tốt hơn là nên tránh xa người đó.

Mặc dù nhặt được vài tinh hạch thì rất vui, nhưng Quả Ớt cảm thấy người đó còn nguy hiểm hơn cả tang thi.

Thiên Hồi hiểu ý của Quả Ớt, cậu mím môi, im lặng không nói.

Dây Leo từ từ leo lên vai cậu, tỏ ra rất thân thiết dùng lá cọ cọ, sau đó di chuyển cành, quấn quanh vai và cánh tay Thiên Hồi.

Sau đó, các cành được tạo ra ở hai đầu của nó ngay lập tức vươn dài, bám vào đống đổ nát xung quanh.

Chân Thiên Hồi được nhấc bổng lên, với sự hỗ trợ của Dây Leo, cậu lập tức tiến về phía trước một đoạn đường dài.

Sau khi cậu đứng vững thì liền sờ sờ lá của Dây Leo, vui mừng nói: "Em giỏi quá..."

Bắp Cải Tí Hon trong túi áo thò đầu ra, hai mắt nó đầy vẻ sùng bái, Quả Ớt thấy vậy liền ngậm miệng.

Kỹ năng này của Dây Leo mới được sử dụng lần đầu nên còn chưa thành thạo lắm, nhưng cũng đủ để giúp Thiên Hồi tăng tốc.

Cậu càng lúc càng đến gần Nam Đình Cận, sau khi vượt qua một bức tường vỡ và nhìn thấy bóng lưng phía trước, Thiên Hồi lại gọi một tiếng: "Tiểu Cận..."

Lần này Nam Đình Cận dừng bước, quay người lại.

Thiên Hồi thấy vậy thì rất mừng rỡ, liền nhảy xuống bức tường vỡ định đi tới, nhưng một viên gạch sắc nhọn đột nhiên chắn ngang trước mặt.