Chương 2

Bên ngoài sân nhỏ là bãi cỏ rộng rãi, có vài con đường nhỏ lát đá cuội kéo dài đến tận đằng xa.

Xung quanh vắng lặng không một bóng người, Thiên Hồi một mình đi về một hướng được một lúc thì nhìn thấy một khu rừng.

Lúc này mặt trời đang lên cao, nhưng khu rừng lại như bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng âm u xám xịt, u ám và bí ẩn.

Thiên Hồi bước nhanh hơn, men theo con đường nhỏ tiến vào khu rừng.

Càng đi vào sâu, ánh sáng càng thêm lờ mờ, ánh nắng le lói chiếu xuống từ khe hở của những tán cây.

Ở trung tâm khu rừng có một ngôi nhà đá đơn sơ, trước cửa có một người đàn ông đang đứng.

Người đàn ông có dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng như sương giá, bộ quần áo màu tối gần như hòa lẫn vào những phiến đá đen xanh phía sau, toát ra khí chất người lạ chớ gần.

Nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt phía trước, Nam Đình Cận ngẩng đầu lên.

Vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày của hắn tan đi vài phần, thần sắc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Thiên Hồi chạy nhanh về phía này, bước lên bậc thang đá, nhào vào lòng Nam Đình Cận.

Cậu ôm chặt lấy cơ thể ấm áp, ngẩng đầu lên: "Có phải em... đến muộn rồi không?"

"Không có," Nam Đình Cận khẽ đáp, tay vuốt ve mái tóc bạc bên má Thiên Hồi, "Lần này do anh dậy sớm hơn."

Căn nhà nhỏ mở cửa, mùi thảo dược thoang thoảng bay ra từ bên trong.

Đầu mũi Thiên Hồi cử động, nhẹ nhàng hít hà cổ áo Nam Đình Cận, trên đó cũng vương mùi hương tương tự.

Nam Đình Cận dậy sớm, thời gian nấu canh cũng sớm hơn thường lệ, lúc này nhiệt độ vừa phải.

Thiên Hồi ngồi trên bậc đá, nhận lấy bát nhỏ trong tay Nam Đình Cận, nếm thử một ngụm nhỏ.

Canh thuốc trong bát có màu đen sẫm, không rõ được nấu từ những gì, mùi vị cũng rất đắng.

Thế nhưng Thiên Hồi dường như rất thích, bưng bát nhỏ giọng nói: "Thơm quá à."

Nam Đình Cận im lặng không nói, ánh mắt hơi cụp xuống, chăm chú nhìn cậu từ từ uống hết canh thuốc.

Uống xong canh, Thiên Hồi liếʍ môi, đặt bát xuống rồi xích lại gần, nắm lấy một góc áo của Nam Đình Cận.

Nam Đình Cận thuận thế ôm cậu vào lòng, tư thế hai người rất thân mật.

"Em rất nhớ anh," Thiên Hồi dụi má vào cổ áo Nam Đình Cận, đưa tay ôm lấy anh, "Mấy ngày nay em không bị thương, rất an toàn."

Lần trước đến đây, Nam Đình Cận phát hiện lòng bàn tay cậu có một vết thương nhỏ.

Mặc dù Thiên Hồi cố gắng giải thích, là do cậu vô tình va phải vũ khí trong tay một con tang thi khác, không phải do thực vật gây ra, hơn nữa cũng đã hết đau rồi.

Nhưng sắc mặt Nam Đình Cận vẫn u ám một lúc lâu, dùng thảo dược giã nát đắp cho Thiên Hồi hai lần, xác nhận cậu không sao mới dịu lại.

Nam Đình Cận dường như không thích những thực vật ở phía sân nhỏ, cũng không bao giờ rời khỏi khu rừng.

Thực vật cũng không đến gần khu rừng này, Cà Rốt trước đây đưa Thiên Hồi đến, chỉ đi được nửa đường đã quay lại.

Nghe Thiên Hồi nói, Nam Đình Cận khẽ "Ừm" một tiếng.

Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay Thiên Hồi, nhẹ nhàng xoa bóp các khớp cổ tay và ngón tay.

Thiên Hồi hoàn toàn khác với những tang thi khác trong sân nhỏ, ngoại trừ mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, những đặc điểm ngoại hình khác càng giống con người hơn.

Cậu có ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng nhợt nhạt, các khớp tay hơi thâm tím, đôi khi cảm thấy cứng đờ và chậm chạp.

Vì vậy, Nam Đình Cận thường xuyên xoa bóp tay cho cậu, chắc hẳn sẽ có chút hiệu quả.

Ngón tay ấm áp rất dễ chịu, Thiên Hồi lại dụi vào lòng Nam Đình Cận, nheo mắt lại như một chú mèo con.

Sau đó, cậu tiếp tục kể lại những chuyện đã xảy ra trong sáu ngày qua.

Từ chuyện lớn như bức tường bao quanh sân nhỏ bị Bắp Cải đυ.c thủng một lỗ, đến chuyện nhỏ như việc cậu đã ăn mấy quả anh đào sau bữa tối, đủ thứ chuyện vụn vặt, đều kể cho Nam Đình Cận nghe.

Đây là điều Nam Đình Cận đã yêu cầu trước đây, bởi vì thời gian hai người ở bên nhau có hạn, không thể lúc nào cũng ở cạnh nhau.

Thiên Hồi nói hơi chậm, nhiều từ ngữ vẫn chưa quen thuộc, khi diễn tả phát âm không rõ ràng, nói lắp bắp.

Nam Đình Cận chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng hướng dẫn và hỏi han, vô cùng kiên nhẫn.

Nói đến cuối cùng, Thiên Hồi đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Hôm kia," Cậu lặng lẽ nắm chặt túi vải nhỏ trong túi áo, "Em đã làm một món quà, tặng anh."

Nam Đình Cận cong khóe môi: "Là gì vậy?"

Thiên Hồi cúi đầu, lấy túi vải nhỏ ra, mở từng lớp từng lớp, để lộ ra một chiếc nhẫn gỗ.

Vẻ mặt cậu lo lắng, nhưng cũng có chút tự hào: "Là tự tay em làm đó."