Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Xuyên Sách Của NPC Tiểu Tang Thi

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả Ớt cũng nghe ra, lá trên đầu căng thẳng dựng đứng, âm thầm quan sát Thiên Hồi.

Tiếng bước chân đến gần, những đoạn hội thoại đứt quãng vang lên.

"... Nó bị thương rồi sao?"

"Chắc chắn là trốn rồi, Hoa Ăn Thịt Người..."

Là những người trước đó sao? Thiên Hồi nghe kỹ lại, lại cảm thấy giọng nói không giống lắm.

"Mệt quá, đợi về Hắc Tích Sơn..."

Nghe thấy ba chữ "Hắc Tích Sơn", Quả Ớt thả lỏng hơn một chút.

Căn cứ Hắc Tích Sơn, nó đã từng nghe nói, không phải là đám người đến bắt nó.

Nhưng dù sao cũng là kẻ xấu.

Những người bên ngoài có người cầm ô, có người dùng tay áo che bừa, hoặc dùng luôn dị năng để che mưa.

Trong tay một người có cầm thiết bị dò tìm, đi dọc đường nó vang lên vài lần, đều là năng lượng cực thấp.

Hoa Ăn Thịt Người mà họ muốn tìm, dù ở trạng thái ẩn nấp thì cũng không thể thấp như vậy, còn những con tang thi cấp thấp hoặc thực vật biến dị thì họ lười lãng phí thời gian.

"Đám người Lương Giới còn muốn sai khiến chúng ta?" Một người đàn ông thấp bé gầy đen nói: “Nhưng mà thuốc do tên họ Văn kia làm ra, hiệu quả đúng là không tồi..."

Anh ta chưa nói hết câu thì sắc mặt của người đồng hành đã biến đổi, vội vàng dùng mắt ra hiệu.

Người đàn ông thấp bé cũng nhận ra mình đã lỡ lời, giọng nói im bặt, sợ hãi nhìn về phía sau.

Thời gian trước khi Nam Đình Cận rời khỏi căn cứ, nhân lúc hắn không có ở đó thì có không ít người đã lén mua thuốc mới từ căn cứ Thiên Không để giảm bớt phản ứng tiêu cực khi ở trạng thái mê man.

Mà Nam Đình Cận cực kỳ ghét tất cả các loại thuốc, hắn không cho phép người dưới quyền sử dụng, dù là thứ được sản xuất từ căn cứ hợp tác.

Thực ra chỉ cần kín miệng, đừng để hắn nhìn thấy thì có thể nhắm mắt làm ngơ.

Tuy nhiên, Nam Đình Cận rất ít khi đi cùng đội của họ, người đàn ông thấp bé nhất thời lơ là nên lỡ miệng nói ra.

Anh ta gượng cười, cố gắng biện minh: "Thủ lĩnh..."

Vừa dứt lời, cơ thể của người đàn ông thấp bé bị đánh văng ra, đập mạnh vào đống đổ nát.

Chiếc ô trên tay anh ta rơi xuống, nước mưa tạt vào mặt, phần da lập tức đỏ ửng và bong tróc.

Người đàn ông thấp bé chịu đựng cơn đau, bò dậy từ mặt đất.

Nam Đình Cận bước tới, lạnh lùng nói: "Không có lần sau."

Trời dần tối, hắn mặc áo choàng dài, nước mưa nhỏ giọt từ vành mũ trùm đầu, hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, càng thêm vẻ âm trầm.

Người đàn ông thấp bé cúi đầu nói: "Vâng, thủ lĩnh."

Cùng lúc đó, Thiên Hồi đang trốn trong tủ ngẩng phắt đầu lên.

Cậu lộ vẻ kinh ngạc, xen lẫn hoang mang và do dự.

Quả Ớt chú ý đến sự khác thường của cậu, dùng ánh mắt dò hỏi.

Lúc này, tiếng bước chân của những người bên ngoài đã đi xa.

Thiên Hồi nắm chặt tay áo, vô cùng phân vân.

Cậu rất muốn ra ngoài xem, nhưng không chắc mình có nghe nhầm hay không.

Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Thiên Hồi nhìn vào ánh mắt của Quả Ớt, do dự nói: "Giọng nói vừa rồi, rất giống bạn trai của anh."

Quả Ớt "wu" một tiếng, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Lúc Thiên Hồi có phản ứng là khi vị thủ lĩnh kia đang nói.

Đó là thủ lĩnh của căn cứ Hắc Tích Sơn...

Quả Ớt nhắm mắt lại, nói đùa gì vậy chứ, không tin.

Thiên Hồi cuộn tròn trong tủ, nghiêng đầu dựa vào ván gỗ.

Cậu im lặng, lắng nghe tiếng mưa rào rào bên ngoài.

Có vài người đi ngang qua, khoảng cách không quá gần, lại thêm trời mưa nên tiếng nói chuyện không rõ ràng lắm.

Nếu trời không mưa, có lẽ cậu đã ra ngoài rồi.

Vì cậu và Hoa Ăn Thịt Người đều ở trong trò chơi, vậy Nam Đình Cận có khi cũng...

Nhưng nếu cậu nghe nhầm thì sao.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ thì cuối cùng cũng được an toàn, nghĩ đến những tình huống đã gặp phải trên đường đi, nói không sợ hãi là điều không thể.

Nhưng nếu liều lĩnh lộ diện thì có lẽ sẽ lại gặp nguy hiểm.

Thêm nữa bên ngoài vẫn còn mưa, nếu dính nước mưa thì sẽ bị thương, bên cạnh cậu còn có hai thực vật.

Thiên Hồi cúi đầu, nhìn Quả Ớt và Bắp Cải trong lòng.

Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, dường như chỉ còn thực vật là thứ cậu sẵn sàng tin tưởng và tiếp xúc.

Hơn nữa lỡ như Quả Ớt và Bắp Cải bị phát hiện, chúng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Một cây đang có hai chân bị thương nặng, cây còn lại thì nhỏ xíu, nhìn là biết không có sức chiến đấu.

Thiên Hồi nhớ trong phần giải thích trận doanh của trò chơi có nói, những năm gần đây thực vật biến dị luôn bị con người và tang thi săn bắt, nhìn chung tình hình không được tốt lắm.

Còn nữa, hôm nay cậu gặp hai đội loài người đều nhắc đến Hoa Ăn Thịt Người.

Chẳng lẽ bọn họ đều đang tìm Hoa Ăn Thịt Người, muốn bắt nó sao?

Nghĩ đến việc Hoa Ăn Thịt Người bị thương trước khi biến mất, trong lòng Thiên Hồi càng thêm lo lắng.

Cậu cũng muốn tìm nó, đó là một trong những người bạn tốt nhất của cậu.

Còn có Nam Đình Cận, nếu hắn thật sự ở đây thì tốt rồi.

Thiên Hồi không khỏi buồn bã, vẻ mặt càng thêm hoang mang và tủi thân.

Cậu muốn trở về khu vườn nhỏ, không muốn ở lại nơi này.

Dường như Bắp Cải nhận ra cảm xúc của Thiên Hồi, thế là dùng lá chạm vào lòng bàn tay cậu, rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

Thiên Hồi ôm chặt hai bé cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

-
« Chương TrướcChương Tiếp »