Chương 12

Cậu quay đầu, trong bụi cỏ lại phát ra tiếng xào xạc.

Thiên Hồi tắt giao diện trò chơi và nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, sau đó quyết định tiếp tục đi.

Cơ thể cậu không cần quá nhiều thức ăn và nước uống, sau khi ăn quả thì trạng thái đã chuyển thành [ Tạm ổn ].

Nhìn sắc trời thì bây giờ khoảng năm sáu giờ chiều, rừng cây không thích hợp để qua đêm, cũng không hoàn toàn an toàn, tốt nhất cậu nên tìm một nơi kín đáo hơn để trốn.

Thiên Hồi đứng dậy và mang theo Quả Ớt, cẩn thận từng bước tiến về phía trước.

Tốc độ của cậu rất chậm, đồng thời luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, chưa đi được mấy bước thì quả nhiên nghe thấy tiếng sột soạt phía sau bụi cỏ.

Thiên Hồi vừa dừng lại, tiếng động đó cũng biến mất.

Cái cây kia quả nhiên vẫn còn ở đó.

Cậu coi như không phát hiện ra, tiếp tục tiến lên.

Nhận thấy tọa độ của Thiên Hồi di chuyển, trò chơi tận tình đưa ra chỉ dẫn hai hướng, một bên là rừng, một bên là thành phố đổ nát, đều có thể đi đến khám phá.

Thiên Hồi suy nghĩ một lát, sau đó lựa chọn thành phố đổ nát.

Cậu muốn tìm nơi nghỉ đêm ở khu vực giao nhau giữa thành phố đổ nát và rừng cây, nếu không tìm thấy thì sẽ quay lại rừng.

Con dao găm vẫn được Thiên Hồi nắm trong tay, sẵn sàng ứng phó với nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Bước chân của cậu lúc nhanh lúc chậm, động tĩnh phía sau cũng bám sát theo, nhưng vẫn không chịu lộ diện, cứ luôn trốn trong bụi cỏ.

Thiên Hồi không biết phải làm sao nên chỉ đành tiếp tục đi, chú ý đừng để đối phương bị lạc mất.

Đi về phía trước mười mấy phút, sắp đến thành phố đổ nát thì giao diện lại hiện ra thông báo mới.

[Dự báo thời tiết cực kỳ xấu, xin hãy nhanh chóng tìm nơi trú ẩn.]

Một tiếng sấm rền vang lên ngay sau đó, Thiên Hồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đang càng lúc càng tối.

Gió nổi lên, lá cây lay động, một giọt mưa rơi xuống, rơi trúng mặt Thiên Hồi.

Da mặt lập tức cảm thấy đau rát, Thiên Hồi "a" một tiếng, vội vàng lùi vào bóng cây.

Cậu sờ lên mặt, đầu ngón tay chạm vào nước mưa cũng hơi nhói, may mà không bị tróc da.

Cơn mưa này không bình thường...

Lại một tiếng sấm rền, Thiên Hồi không dám chần chừ, lập tức nhanh chóng bước tới thành phố đổ nát.

Cậu cúi đầu che chở Quả Ớt trong lòng, với tốc độ nhanh nhất đến bìa rừng, cậu tìm thấy một chiếc tủ quần áo còn coi như nguyên vẹn trong đống đổ nát khắp nơi.

Chiếc tủ dựa vào bức tường thấp, Thiên Hồi dùng sức đẩy những tảng đá đè lên trên ra, chui vào từ phần đế bị vỡ.

Không gian bên trong không lớn, nhưng đối với cậu là đủ rồi.

Ngay sau khi Thiên Hồi trốn vào, hai tiếng sấm rền đã liên tiếp vang lên.

Cậu nhặt một tấm ván gỗ, đang định che chắn lối vào, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng "bộp bộp".

Tiếp theo, một cây bắp cải nhỏ đã xuất hiện ở lối vào, rụt rè nhìn Thiên Hồi.

Nó chỉ to bằng nửa bàn tay, tay chân ngắn nhỏ khiến thân hình càng thêm tròn trịa, trên những chiếc lá non xanh bị nước mưa làm thủng hai lỗ nhỏ.

Thiên Hồi ngẩn người, cậu thử đưa tay về phía Bắp Cải, cố gắng nở một nụ cười thân thiện, nhỏ giọng nói: "Chào em..."

Bắp Cải lùi lại một chút, nó nhìn Thiên Hồi, sau đó từ từ tiến lên rồi đưa tay chạm vào đầu ngón tay của cậu.

Ngửi thấy mùi hương dễ chịu và ấm áp, Bắp Cải lấy hết can đảm chui tọt vào trong tủ, bám vào vạt áo của Thiên Hồi để trốn.

Thiên Hồi dùng tấm ván gỗ che lối vào, ánh sáng trong tủ quần áo tối sầm lại.

Cậu mở trò chơi, cửa hàng đã được mở khóa.

Hóa ra là một bé bắp cải...

Hệ thống cây sáng lên ô thứ ba, hiển thị thông tin của Bắp Cải Tí Hon.

[ Giống loài ]: Bắp Cải Tí Hon

[ Cấp độ ]: Thấp (hiền lành dễ thương)

[ Trạng thái ]: Tốt

[ Độ trung thành ]: 40%

Vì không thấy kỹ năng nên vài dòng còn lại không hiển thị.

Chờ đã...

Độ trung thành 40%?

Thiên Hồi mở to mắt, cúi đầu nhìn Bắp Cải đang ngồi xổm bên cạnh.

Cậu lại nhìn Quả Ớt trong lòng, muốn nói lại thôi.

Quả Ớt nhận thấy ánh mắt của Thiên Hồi, ngẩng đầu lên: "?"

Nó liếc nhìn Bắp Cải Tí Hon ở góc tủ, thầm khinh thường trong lòng.

Thật ngây thơ, đúng là kiểu sắp bị ăn thịt rồi mà vẫn còn tự rửa sạch lá.

Bắp Cải cũng biết sự tồn tại của Quả Ớt, cấp độ của nó không bằng đối phương, lúc này nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Thiên Hồi không nhịn được đưa tay ra, sờ lên lớp vỏ ngoài của nó.

Kết duyên thành công với hai loại cây, nhiệm vụ chính được hoàn thành, cửa hàng được mở, còn được tặng 100 điểm.

Nhiệm vụ mới được đổi thành nâng độ trung thành của bất kỳ loại cây nào lên 80%.

Thiên Hồi còn chưa kịp xem cửa hàng thì Quả Ớt đã khẽ "wu" một tiếng.

Cậu lập tức cảnh giác, nín thở tập trung.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng bước chân.

Là con người.