Chương 5: Cùng Ngày Bắt Cá, Được Quan Tâm

Bên trong Tà Vân giường thượng chăn mềm, sắc mặt không chút nào tốt. Thái y viện đến một lão thái, bắt mạch lần nữa cho Tà Vân. Chuẩn đoán nàng phong hàn nhiễm lạnh, vết thương nứt miệng. Vài ngày tới tránh nước, trị liệu đầy đủ, uống hảo vài thang thuốc.

Viết lại lần nữa đơn thuốc, lão thái y lắc đầu. Hắn chưa đủ mười hai canh giờ đã bắt này mạch tiểu oa nhi hai lần. Là nàng có duyên với hắn hay mệnh nàng quá xấu đây.

Tọa ghế bên ngoài phòng Tà Vân, Hiên Viên Dân đã đổi xong y phục. Tay bưng ly trà lên tầng mỏng hơi khói, khó chịu hai từ trong mắt.

"Cũng không phải ta rớt xuống hồ, trà ấm chăn nóng nên thượng kia oa nhi. Các ngươi là không biết, không thấy, hay ngu ngốc đây? "

Quỳ rập đám người nô tì có, thái giám, binh lính có đồng loạt "Hoàng thượng thứ tội ".

"Hừ". Liếc về phía sau kia hôn mê oa nhi, Hiên Viên Dân lần nữa phát hỏa. "Hai nô tì trước bãi săn bắn lệnh chăm oa nhi đâu?".

"Bẩm hoàng thượng, là chúng nô tì ". Nhích lên phía trước hai nô tì run rẩy, đầu không dám ngẳng.

Nhìn kỹ đúng người, Hiên Viên Dân tra hỏi. "Hai ngươi thời điểm đó nơi nào địa phương? Chủ tử các ngươi bị như vậy thương tích mới, hậu quả các ngươi gánh sao?"

Sợ hãi, hai nô tì vội vàng dập đầu, "Nô tì không giám, hoàng thượng thứ tội. Lúc đó.. Lúc đó tiểu chủ tử hôn mê, quá trưa thời gian cơm. Sợ tiểu chủ tử tỉnh dậy thời gian đói, nên bọn nô tì đi lấy điểm tâm. Không hề ngờ đến tiểu chủ tử thức dậy thời điểm nô tì chưa về. Xin hoàng thượng minh xét ".

Hiên Viên Dân trầm mặt, hắn cũng không phải không hiểu này sự tình. Im lặng không khí là đáng sợ nhất. Bọn nô tài không dám thở mạnh hơi thở. Bên tai chỉ tiếng nước mắt nhỏ giọt 'tí tách' xuống sàn gỗ của hai nô tì. Tiếng gõ 'cụp, cụp' bàn từ tay Hiên Viên Dân. Lúc định tội khẳng trương như bóp chặt cổ bọn họ, khó thở, khó nói.

Lúc này tiếng than nhỏ thì thầm từ phía trong vọng ra. "Ba, mẹ không.. Hức..hức.. Không, tỉnh lại đi, tỉnh lại. Gia gia, gia gia đừng đừng đi, ở lại.. Ở lại hu..hu...hức..hức".

Hôn mê sâu bên trong Vân giấc mộng, kiếp trước hình ảnh như hiện như không. Tai nạn xe, bom nổ lập đi lập lại. Không khống chế nước mắt tuôn trào, đang nhắm nghiền đôi mắt. Từ trong bóng tối, cha mẹ, gia gia, cứ vậy bỏ lại phía sau nàng. Nàng kêu không được nữa, cổ họng đau. Phía trước một mảng mịt mù, lạnh lẽo cảm giác. Trước lúc bỏ cuộc để gục ngã, một bàn tay ấm áp bao vây tay nàng. Kéo nàng ra từ này đau lòng cơn ác mộng. Nhìn không tới người kia khuôn mặt, nhìn không tới biểu cảm người kia thời điểm. Chỉ có cảm giác tay ấm áp bao bọc, lần nữa vơi bớt đau thương.

Tỉnh lại nặng nề đôi mắt, Tà Vân từ từ thích ứng ánh sáng. Trước mặt Hiên Viên Dân không rõ lúc nào bên cạnh. Đôi tay ôm chặt tay nhỏ của nàng, biểu tình kia lo lắng có thừa.

Tà Vân kinh ngạc khuôn mặt, thì ra là hắn. Tay, tay thì ra là hắn nắm, kia trong giấc mơ không lẽ... Muốn rút tay lại, nàng muốn ngồi dậy cảm ơn hắn. Nhưng ngồi không nổi, cổ họng cũng khô khan.

Nhìn oa nhi nhăn mặt chịu đựng, Hiên Viên Dân hiểu rõ. "Không cần ngồi dậy! ". Buông ra đôi tay nàng đang nắm, hắn tiếp ly trà ấm từ tay nô tì. Đỡ dậy Tà Vân người, cho dựa vào hắn lòng giao nàng uống ngụm nước.

Bất ngờ hành động Hiên Viên Dân làm, nàng vẫn phải chấp nhận uống trà từ tay hắn. Tên hoàng đế này có phải quá tốt rồi không? Nàng chỉ là một oa nhi không rõ thân phận. Hắn đối tốt nàng như vậy làm gì? Nghi hoặc càng sâu, đầu căng thẳng gây đau nhức. Nhăn mặt, nàng không để ý nữa, bụng lần nữa kêu vang.

Ngượng ngùng ánh mắt hướng Hiên Viên Dân, nàng thật sự rất đói. Hiên Viên Dân đồng loạt nhìn nàng, tiếng kêu như vậy lớn hắn còn không nghe sao. Mắt chứa ý cười, Hiên Viên Dân sai đến nô tì điểm tâm.

Đưa tà vân chút bánh ngọt, lại dặn dò người làm nấu cháo cá. Vẻ mặt Tà Vân lúc nghe từ cháo cực kỳ xấu, nàng muốn ăn thịt. Hiên Viên Dân nghiêm mặt "Ngươi đang bệnh, tránh dầu mỡ thứ thịt. Cháo cá tốt nhất bổ thân, cấm chối từ ". Tà Vân nàng cũng đành tuân theo, hắn là hoàng đế hắn lớn nhất. Huống hồ, nay nàng là ăn ở nhờ nhà người khác.

Xong xuôi việc, Phúc Hi thái giám đến nhắc nhở Hiên Viên Dân. Hắn nhận tin rõ có việc làm liền li khai. Tuy hắn còn nhiều điều cần hỏi tiểu oa nhi rõ ràng. Nhưng xem ra vừa rồi tình hình không phải lúc. Đợi nàng khỏe hơn một chút, việc cần tra hắn sẽ tra ra. Chưa an tâm oa nhi, sợ lần nữa tái diễn trường hợp. Hiên Viên Dân cho thêm vài tên binh lính canh cửa, tránh cho nàng đi loạn. Thêm một thái giám và hai nô tì mới đổi tiện chăm sóc nàng vết thương. Xong hắn mới an tam rời khỏi.

Sau khi ly khai Hiên Viên Dân người, Tà Vân lúc này to mắt nhìn trước mặt đám người. Hai nô tì Xuân Hoa, Xuân Hỉ, tiểu thái giám Tiểu Dân Tử. Cả ba cùng mười sáu, mười bảy độ tuổi.

Nghe xong giới thiệu thời gian, Tà Vân đen mặt. Cái gì mà Xuân Hoa với Bách Hoa, nghe thật ngứa lỗ tai. Còn cái gì mà Tiểu với tử, học theo Vi Tiểu Bảo phim sao? Một hồi lương tâm muốn bắt họ đổi tên, nàng cũng đành chịu. Nay đã không ở hiện đại, cổ đại địa phương đều là tên như vậy.

Rốt cuộc thức ăn cũng đến, mặc dù điểm tâm một dĩa đã vào nàng bụng. Nhưng chút đó sau mấy ngày bỏ đói, chỉ để làm dịu. Cơm canh với thịt, là nhất này không thể rời xa. Bưng lên chén cháo cá thơm lừng, Tà Vân một bụng khen ngợi. Nghe qua thức ăn cổ đại sạch sẽ thuần túy, vô cùng ngon. Nay nếm qua hương vị quả thật, 'hết sức hài lòng' câu nói.

Tay không ngừng đưa thức ăn vào miệng, chưa bao lâu đã cạn. Tà Vân ợ ra một tiếng rõ, oa nhi đáng yêu tình cảnh làm nô tài bọn họ phì cười. Tia đến Tà Vân ánh mắt, họ lập tức im lặng nhịn cười. Tà Vân cũng không bắt bẻ họ, cười thì cười đi.

"Xuân Hỉ tỷ tỷ". Vẫy tay kêu Xuân Hỉ, Tà Vân một bộ mềm mỏng tiếng nói. Đến nàng nghe ra cũng rùng mình, tỷ tỷ này hai từ ư...

Nhưng đến tai mọi người lại là non nớt âm thanh, làm mọi người đau lòng đứa nhỏ. Xuân Hỉ một mặt đau lòng cho tiểu chủ tử nhưng vẫn phải tỏ ra tươi cười. "Vâng, tiểu thư".

Nghe đến 'tiểu thư' Tà Vân trầm mặt, cúi nhẹ đầu. Tiểu thư thì không có gì xa lạ nàng nữa, nhưng lại gợi đến nàng chuyện ở hiện đại. Gia gia và các cô chú, mọi người có ổn không?

Thấy Tà Vân buồn khuôn mặt muốn khóc, Xuân Hỉ và Xuân Hoa nhìn nhau. Đoán rằng tiểu chủ tử lại nhớ đau lòng ký ức. Bọn họ đau lòng thay nhưng cũng chẳng được gì, một lòng chăm sóc tốt nàng đã là tận lực.

Tự thức tỉnh mình tinh thần, Tà Vân lại tiếp chuyện. "Tỷ tỷ à, ta hỏi là, ta muốn hỏi là... Ừm là cái kia người.. ". Hết cách, ai bảo nàng hiện tại là đứa nhỏ. Muốn sống lâu một chút thôi thì giả ngu tốt nhất tính cách.

"Là hoàng thượng, tiểu thư đang nhắc hoàng thượng sao?". Nghe đến 'người kia', Xuân Hỉ đoán chắc là hoàng thượng. Đến gần bên giường Tà Vân, nàng giải thích rõ. "Tiểu thư là hoàng thượng bãi săn bắt gặp cứu".

Ừm một cái, Tà Vân nhận bánh dứa Xuân Hoa đưa đến. Bánh cổ đại ngon, mùi vị tự nhiên hơn hiện đại rất nhiều. Tà Vân ăn mãi không ngán, Xuân Hoa vui mừng tiểu thư không kén ăn.

Tay phải thượng bánh dứa, tay trái thượng ly trà. Hai má phồng nhai bánh, miệng nhỏ cử động không ngừng. Cả người Tà Vân hai từ đáng yêu không đủ. Hai tỷ muội Xuân Hỉ vui lòng cười cười. Một hồi trò chuyện, họ nhận rõ tiểu thư không như con cháu thế gia. Càng gần gũi tiểu thư càng thích, nên không cần quá lễ tiết thái độ.

Tiểu Dân Tử bên ngoài vào bưng tay chén thuốc ngút khói. Cảnh tượng làm hắn có chút hoa mắt, ấm áp lạ thường. Hoàng cung lạnh lẽo, người trong hoàng cung vô tình là đạo thế. Trước giờ thời điểm vui cười toàn giả nhân, giả nghĩa. Từ nhỏ đã ở nơi này làm cung nhân, hắn chưa từng tiếp qua cảnh tượng hạnh phúc.

Tà Vân thấy Tiểu Dân Tử đi vào vội hô,"Dân Tử ca ca". Mềm mại tiếng nói làm Tiểu Dân Tử giật mình. Tiểu thư.. Kêu hắn, ca ca? Phút chốc vui mừng cảm giác, hắn trước giờ chưa qua cảm giác này..

Đến bên giường trao lại chén thuốc cho Xuân Hỉ, Tiểu Dân Tử cười nói. "Tiểu thư, ây da gọi Tiểu Dân Tử là được rồi hắc hắc". Gãi gãi đầu, mặc dù hắn thích ca ca hai từ hơn.

Tà Vân cười không đáp lại, miệng hả ngậm muỗng thuốc. Đám người này thật ngay thơ hay do nàng diễn quá giỏi. Một ca ca hai tiếng tỷ tỷ, đã làm họ vui mừng đến vậy, yêu thích nàng thế kia.

Phút chốc trời sụp tối, thời gian không còn sớm. Tà Vân thân thể trẻ con dễ mệt, cần ngủ nhiều. Tuy nàng buồn bực, nhưng cũng phải đành. Còn cách nào khác sao, may ra sống tốt là được. Trước khi ngủ, Xuân Hoa thay thuốc bó cho nàng. Tiện thể đang lúc con còn tỉnh, Tà Vân hỏi nhỏ. "Xuân Hoa tỷ, hoàng thượng.. Rất tốt sao?".

Đang bó thuốc Xuân Hoa dừng lại chốc lát, sau lại nói. "Chí ít, đối với tiểu thư rất tốt". Nàng là không muốn tiểu thư bị chuyện trước kia hoàng thượng dọa sợ. Chuyện năm đó huyết tẩy, còn ai xem hoàng thượng là thánh nhân? Nhưng lạ là hoàng thượng rất ưu ái tiểu thư, đây không rõ là phúc hay họa.

Đắp lại chăn cho Tà Vân đã chìm vào giấc ngủ, hai tỷ muội Xuân Hỉ cũng lui ra. Tà Vân lâu lắm một lần ngủ thật sự, đây là lần đầu tiên.

Tiểu Dân Tử đi sau Xuân Hoa ra ngoài, vừa định đóng lại cửa đã gặp Hiên Viên Dân. Định hành lễ thế, đã bị Hiên Viên Dân cho lui. Không rõ hắn đã đứng đó bao lâu, Tiểu Dân Tử hiểu ý mỉm cười phụng lệnh liền đi.