Chương 1: Chủ Nhân Nhật Ký Quân Tà Vân

Thành phố S văn minh phát triển, ở thế kỷ hai mươi mốt có thể nói là đỉnh điểm của cuộc sống hiện đại. Thành phố này như một con sông vậy. Ví như một con sông, bề mặt yên tĩnh, dưới đáy lại cuồn cuộn sóng ngầm. Người bình thường sống cuộc của họ, nhưng các gia tộc lớn nhỏ trong thế giới ngầm lại sôi sục phát triển.

Dạo gần đây các đại gia tộc đẩy nhanh tiến độ nắm bắt các thế lực nhỏ, nhầm tăng quyền lực bớt đi đối thủ càng nhiều càng tốt. Nhưng trong đó không có Quân gia.

Quân gia ngoài mặt là công ty vệ sĩ quy mô lớn, phát triển trong nước lẫn nước ngoài. Nhưng ẩn bên trong lớp vỏ đó là gia tộc, bang phái, nắm chủ chốt trong thế giới ngầm. Gọi là xã hội đen cũng được, gọi là mafia cũng được hay chỉ đơn giản là 'gia tộc giàu có'.

'Giàu' ở đây không chỉ tính đến tiền, hơn nữa còn là tính đến giàu nhân tài, giàu quyền lực, thế lực, giàu sự dũng mãnh chắc chắn. Quân gia từ lúc thành lập đến nay đã cấm rễ sâu vào mạch kinh tế ngoài sáng lẫn buôn bán 'đồ vật' trong thế giới ngầm.

'Đồ vật' này hai chữ dù không nói rõ nhưng trong thế giới ngầm ai lại không biết nó ám chỉ cái gì. Quân gia dù sóng to gió lớn đến thế nào thì nó vẫn sừng sững như trời cao, không lung lay dù chỉ một chút. Người ngoài không ai dám nghênh ngang đối đầu, người trong không giám kết bè phái làm phản cả gia tộc đoàn kết như rễ cây. Quân gia là một cây cổ thụ lớn, người trong gia tộc cùng nhau làm nó lớn hơn nữa, mạnh hơn nữa. Nhìn gia tộc như vậy ai dám nhúng tay vào tính kế cũng chỉ nhận cay đắng nên chẳng ai dại dột làm bừa.

Lão gia đã ngoài sáu mươi thân làm chủ gia tộc dù bộn bề trên dưới, trong tối ngoài sáng không hết chuyện. Nhưng ông không những không già yếu mà càng ngày càng thuần thục mạnh mẽ. Bốn người con ông ba trai một gái đều lập gia đình được chia quyền nắm giữ trong gia tộc, bang phái. Gia đình con trai trưởng một lần gặp tai nạn dù cố ý hay vô tình cũng đã làm hai phu thê chết đi bỏ lại con gái năm tuổi, tên Quân Tà Vân. Cả gia tộc dù lớn hay nhỏ nói không đau lòng thì là nối dối nhưng vẫn bình tĩnh nghe theo sự sắp xếp của lão gia. Xong xuôi tang lễ, ông rước Quân Tà Vân về sống chung, tưởng chừng tuổi nhỏ gặp chuyện bi thương sẽ ám ảnh gây yếu đuối, nhưng không.

Quân Tà Vân từ sau khi đến ở nhà chính với lão gia không những không đau buồn khóc lóc như những đứa trẻ khác, còn làm ra nhiều chuyện khiến cả gia tộc bất ngờ. Nàng tuổi nhỏ nhưng trí tuệ phi thường, chuyện dù khó khăn cỡ nào đến lão gia còn đau đầu, nàng thì gặp chuyện liền giải quyết nhẹ nhàng không phục không được. Lão gia hỏi con học từ đâu cách xử lý những chuyện này, nàng bình thản trả lời "Ba trước đây luôn giải quyết như vậy. Không phải sao?". Không phải là nghi hoặc mà là chắc chắn, khẳng định.

Quân gia nổi tiếng ai cũng biết võ hay kỹ năng đặc biệt, mở công ty vệ sĩ không phải chỉ là cho có. Quân Tà Vân là con gái tưởng chừng con trưởng không cho nàng cực khổ, ai ngờ nàng dù là con gái nhưng các loại võ đều thông thạo còn chưa nói chỉ là đứa bé năm tuổi. Lão gia hỏi ai đã dạy cho con những loại võ này, nàng lại câu nói cũ "Không phải ba đều dạy cho các vệ sĩ như vậy sao?". Quả thật là con trưởng có dạy cho các vệ sĩ trong công ty, nàng chỉ là lén học được ba bắt được liền không những khen nàng giỏi có cá tính liền đem nàng đưa vào đội hình huấn luyện. Tưởng chừng chỉ được vài ngày nàng liền thấy khó bỏ đi nhưng không, tốc độ hiểu biết của nàng cần đánh giá sao. Mỗi kỹ năng chi tiết võ thuật đều đã được dồn vào đầu nàng liền không đi được nữa. Dù thân hình nhỏ bé thi triển võ thuật trong khá buồn cười nhưng không ai cười nổi, vì nàng chẳng sai một chi tiết nào. Kể cả người trong đội ngũ huấn luyện từ lâu cũng không nhớ hết nhiều như vậy các loại võ hiện đại lẫn cỗ võ.

Lão gia tử sau một thời gian sống chung với Tà Vân thì yêu thích vô cùng này cô cháo gái. Phận nữ nhi chẳng thua một nam nhân nào. Cưng chiều thì có nhưng cũng không phải khiến cô trở nên dựa dẫm vào ông. Vì trưởng thành trong gia tộc lớn hắc đạo, không mạnh mẽ chính là nôi của cái tử. Nàng thông minh không có nghĩa là nàng đã trưởng thành, nàng mạnh mẽ không ai dám chắc là nàng mạnh nhất. Học hỏi không thực hành cũng là vô dụng, năm nàng mười tuổi ông đã giao một bang phái nhỏ cho nàng tự phát triển. Người đúng là của Quân gia nhưng không lấy danh nghĩa của gia tộc mà phát triển, chuyện nàng làm đều không liên quan đến gia tộc, không có gia tộc chống lưng để xem nàng ứng phó ra sao. Có nếm thử ớt mới biết ớt cay đến đâu, nếm mùi đau khổ mới biết như thế nào là trưởng thành. Giao cho nàng việc nàng là cố tình để nàng biết thế giới này không dễ dàng sống như nàng nghĩ. Giao cho nàng bang phái giống như đưa nàng một hạt giống nhỏ, để nó phát triển như thế nào cao lớn hay vững chắc ra sao đều là do nàng. Coi như là một bài tập trong cuộc sống trưởng thành của nàng.

Rời xa gia tộc sáu năm, lão gia tử chỉ cho nàng sáu năm. Sau đó đem thành tích trở về, chỉ có thể một mình đơn độc chiến đấu. Giới hắc đạo còn hơn cả chiến trường, không mạnh mẽ không nhanh nhẹn thông minh một khắc buông bỏ phòng bị liền chết thế nào không hay. Người đi cùng nàng đều rất được, dù sao cũng là do chính nàng chọn sự phát triển của bang phái còn cần họ giúp đỡ. Bọn người theo nàng không ai không phục, hể người trong gia tộc đều biết cô có bao nhiêu thực lực. Không ai chống đối việc phải đi theo một đại tỷ mười tuổi, mà còn liên tưởng đến tương lai hùng mạnh trước mắt.

Cứ thế những năm tiếp theo từ sao khi Tà Vân rời gia tộc, giới hắc đạo liền nổi lên một bang phái cực kỳ mạnh mẽ, phát triển cực nhanh. Chẳng bao lâu liền có máu mạch trong thế giới đó. Không nói đến lão đại của bang này là nữ lại còn la là một đứa bé mười mấy tuổi. Nhiều bang phái khác lục đυ.c thăm dò, điều tra thân phận nàng nhưng vẫn như công dã tràng. Quân gia làm sao dễ dàng cho họ tra ra, nếu có tra ra được cũng hù họ vỡ mật. Nếu họ biết cô gái đó lại là cháu gái của lão gia tử đại gia tộc Quân gia thì chẳng phải giới hắc đạo sẽ nổ tung kinh ngạc sao.

Sáu năm qua đi thời hạn nhiệm vụ của lão gia tử đã hết, ngày hôm nay nhà chính liền rất náo nhiệt. Ai ai cũng biết cô chủ nhỏ đi du học nước ngoài trở về, không ai biết nàng là lão đại của bang phái kia trừ lão gia tử và ba cô chú nàng. Họ làm sao không biết việc, nói thế nào nàng cũng còn nhỏ đương nhiên họ hết mực lo lắng nên lúc nào cũng để người theo dõi nàng. Thật ra nàng không phải không biết còn nhiều lần bắt người theo dõi đưa tin tức nàng vẫn tốt về. Vì để chắc chắn không người ngoài cuộc nào biết quan hệ của nàng và gí tộc nên mọi phương thức liên lạc là không thể sử dụng.

Một chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng nhà Quân gia. Một thanh niên nhanh nhẹn từ trên xe đi xuống đi đến mở cửa xe sau. "Lão đại, đến Quân gia nhà chính rồi! "

Người ngồi phía sau là một cô gái thân hình thon gọn, một bộ tây trang đen kiểu nữ chững chạc. Tóc dài buộc gọn phía sau gáy không rõ được mặt.

Trong xe cô gái chỉnh tóc mái vuốt ra sau tai, động tác nhẹ nhàng đoan trang nhưng... Phịch. Cô gái phóng ra khỏi xe bất ngờ làm thanh niên hoảng lùi ra phía sau. Tay vuốt ngực, trong lòng thở dài lão đại luôn như vậy cổ quái. Dù sao cũng là con gái, năm xưa hắn mười lăm được lão gia chọn đi theo lão đại tuổi tác có thể nói là gần nhất với nàng trong đám người. Có thể coi như bạn thân trò chuyện có thể sai bảo như người hầu lại kiêm luôn cả bảo mẫu lão đại. Khi xưa lão đại đã như vậy sao? Không có! Nàng lúc trước rất trầm tĩnh ít nói, sao càng lớn tính tình lại cổ quái như thế thật khó hiểu. Lão đại nhiều lần hù hắn muốn vỡ mật, nhiều khi hắn sợ sẽ không bị người ta gϊếŧ chết mà bị nàng hù chết.

Quay lại cô gái từ trong xe nhảy ra ngoài, chính xác là Quân Tà Vân sáu năm trước rời đi. Hiện nay đã trở về, nàng đứng thẳng tắp tay chỉnh y phục. Miệng mỉm cười, 'Ba, mẹ con trở về rồi! '

Bỗng dưng nàng lao đến cổng lớn hét "Lão gia tử, ta trở về rồi! Mau ra đón tôn nhi của ngài đi".

Bên trong đám người lão gia tử cùng cô chú Tà Vân từ khi xe dừng liền biết nàng về. Vội ra cửa đón, nhìn thấy cảnh này lão gia tử đen mặt.. 'Này cháu gái điềm đạm đáng yêu của ta đâu? Cháu gái trưởng thành đoan trang của ta đâu? Này cái tính tình...'

Tà Vân nhìn thấy lão gia tử liền nghiêm chỉnh cười tươi như đóa hoa nỡ rộ dưới nắng. "Lão gia tử, cháu về rồi".