Ngày xxx tháng yyy năm zzz
Cô Tuyết cuối ngõ là ai?
Có những người đến không ai biết, đi không ai hay. Cậu có thấy điều đó thật đáng sợ không nhật ký Uy-li-am? Tớ tự hỏi thật sự không còn ai nhớ cái cô kì lạ kia sao, một chút cảm giác ngờ ngợ gì về người ta cũng không có á.
Thở dài nè! Tớ vẫn còn cảm thấy hoang mang về chuyện vừa xảy ra. Nó cứ như một giấc mơ kỳ lạ vậy, một giấc mơ mà tớ là người đi xem phim.
Thì thằng bạn chuyển nhà đi rồi, hôm đó nó ôm tớ khóc rưng rức làm tớ cũng phải khóc theo mất mấy ngày mới thấy đỡ nhớ nó. Không hiểu sao gia đình nó rời đi đột ngột vậy luôn, tớ có thử dỗi bố mẹ bảo sao không cho con biết thì người lớn ai cũng bảo đến lúc họ sắp xếp sạch đồ để đi rồi mới biết. Đã thế lúc thấy hai đứa ôm nhau khóc bố mẹ nó còn nói mấy lời để nó mau mau đi nữa chứ, vội lắm sao? Dù sao thì ở cái làng này tớ còn một người bạn tốt nữa mà nhỉ? Con bé Minh Anh ở cuối ngõ ý, tuy biết là chỉ có thằng bạn mới hưởng ứng mấy câu chuyện của tớ thôi nhưng tớ vẫn kể cho con bé. Cứ tưởng nó sẽ sợ hãi hay là thờ ơ những gì tớ nói, ai ngờ nó thậm chí còn tò mò hơn tớ tưởng.
Bố mẹ Minh Anh rất là nghiêm khắc, nó từng nói là cũng may hai cô chú thường xuyên vắng nhà. Không rõ vì lý do gì mà gần đây mẹ nó không đi làm nữa mà dành toàn thời gian ở nhà luôn, thấy bảo ngày nào cũng có tiếng hét mắng của mẹ nó. Con bé còn bảo là ước gì mẹ nó biến đi đâu đi, thế mà nó dám ghi thế vào nhật ký thật. Thực ra đến lúc tớ nói chuyện trong nhật ký của mình ra cho nó thì mới biết con bé cũng viết nhật ký đấy chứ. Bây giờ tớ đang giữ nhật ký của nó này, trước đó tự nhiên con bé đưa cho bảo tớ giữ đi không thì nó đem vứt luôn.
Hôm nọ tớ đi tìm nó chơi thì thấy ở nhà nó có một cô giống y mẹ nó nhưng hình như trẻ hơn, với lại cô đó lúc nào cũng thấy mặt mày tươi cười vui vẻ, không có đăm đăm như mẹ con bé. Hỏi thì nó bảo cô đấy là dì của nó, tên là Tuyết, bố mẹ nó lại đi công tác xa nhà lâu mới về nên dì nó tới chăm một thời gian. Cô Tuyết đó con người y như cái tên, tớ cứ có cảm giác bồn chồn bất an ở cái cô đấy, lúc ngồi gần cô ấy tớ còn thấy lạnh cả gáy. Và hơn hết tớ cảm thấy quen quen không biết từng thấy cô Tuyết ở đâu rồi, ý tớ là cái cảm giác, khí chất của cô ấy ấy chứ không phải là do giống mẹ của Minh Anh. Tớ cho là mình đã nghĩ nhiều bởi vì cô Tuyết khá thân thiện với mọi người, hội buôn dưa lê bán dưa chuột nào cũng thấy có cô trong đó.
"Dì con bé Minh Anh kia trông giống mẹ nó thật đấy!" Mẹ tớ cảm thán: "Hai chị em mà tính cách trái ngược nhau."
"Con cứ cảm thấy cô Tuyết ấy sao sao ý!" Tớ bảo: "Chắc con Minh Anh nó cũng mong bố mẹ nó về sớm chứ."
"Có mày bị sao ý! Chơi với bạn mà chả học giỏi, chăm chỉ như bạn đi, toàn học thói hư tật xấu đâu đâu là nhanh thôi! Bờ la bờ la.." Mẹ bắt đầu mắng tớ chả biết vì sao, biết thế chả thèm chung chuyện.
Tớ đã mở nhật ký của con bé ra đọc, hầu như đều bị xé hết rồi, may là mấy trang cuối không có bị xé hết. Con bé kể chuyện ra đình, nói chung là bố mẹ nó suốt ngày cãi nhau. Ồ thì ra mẹ nó từng đi phá thai rồi, không thì nó đã có chị. Con bé cho rằng bố nó ghét nó vì nó không phải là con trai? Đại khái là cái điều ước nó muốn mẹ nó biến mất kìa, con bé viết rằng điều đó đã thành sự thật. Lúc đọc đến đó tớ kiểu "gì vậy trời" và sau đó không còn viết gì nữa. Nhưng mà khá là bối rối vì ở trang cuối cùng nó vẽ linh tinh lằng nhằng khắp cả tờ giấy, phải mất một lúc rồi vô tình tớ thấy bóng chữ ở trang trước đó lúc đưa quyển nhật ký qua đèn học.
Không biết con bé đã làm thế nào để chỉ có thể đọc được chữ dưới ánh đèn. Nó viết cũng không nhiều lắm, tớ chỉ nhìn ra được vài chữ "cứu", "ngược", "gương". Lúc đấy tớ cảm thấy khó hiểu, cũng tò mò lắm, nên hôm sau liền tìm nó ngay để hỏi. Đến nhà thì thấy cửa mở tang hoang, tớ gọi không ai trả lời rồi vào xem thấy không có ai ở nhà cả. À không, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà để về thì thấy có bóng người lướt qua, hình như là mẹ con bé. Thấy thế xong tớ đi theo hướng cái bóng lướt đi, đến chỗ bụi chuối thì nghe tiếng hét thất thanh của hai người. Mò ra tớ thấy mẹ con bé đang ôm nó, hai mẹ con be bét máu, tớ hoảng quá chạy đi gọi người lớn.
Con bé được đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói bị bóp cổ, còn có vết xước do móng tay đâm vào nữa. Còn mẹ nó thì chết rồi, mọi người đều bảo cô ấy cắt cổ tự tử muốn đem con đi cùng. Đáng sợ quá! Nhưng mà cô Tuyết kia thì đâu mất rồi? Tớ đã thử hỏi người lớn nhưng đều nhận lại câu hỏi "Tuyết nào?". Không còn một ai nhớ cô ấy nữa, cứ như một người chưa từng tồn tại vậy. Có lẽ mọi người bị áp lực nhiều quá, dạo gần đây có mấy người trong làng trước kia hay tươi cười lắm mà giờ hay thấy cãi nhau ỏm tỏi.
Nhật ký Uy-li-am này! Rốt cuộc cô ta là ai nhỉ? Với lại cậu nghĩ mấy cái chữ ẩn trong nhật ký của Minh Anh kia có ý gì vậy? Tớ nghĩ kĩ rồi, tớ sẽ đem nói chuyện này cho bố mẹ biết, dù khả năng cao bố mẹ lại bảo tớ chơi game nhiều quá bị ảo cho mà xem.