- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Nhật Ký Tu Tiên Của Phú Nhị Đại
- Chương 8: Xem mắt
Nhật Ký Tu Tiên Của Phú Nhị Đại
Chương 8: Xem mắt
Lâm Thanh Uyển mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng xuyên qua bức màng rọi vào phòng, nàng ngồi dậy kéo màng ra, đoán rằng trời hôm nay sẽ rất đẹp.
Nàng thở ra một hơi, sự mệt mỏi giữa mày đã phai đi nhiều.Nằm mộng cả một đêm nhưng tới sáng cũng không nhớ mình đã thấy gì, đầu óc hỗn độn, tinh thần còn không bằng trước khi ngủ.
Bộ dáng nàng như vậy trong mắt Lâm Túc là nàng đang sầu lo vì không tìm được công việc, ông khẽ thở dài, bắt đầu tính toán trong tay mình có bao nhiêu quan hệ.
“Ông nội” Lâm Thanh Uyển đã thay một bộ đồ thường ngày dễ vận động, nói với ông: "Chúng ta đi dạo không?”
“Đi dạo là hoạt động của người già, cháu là một người trẻ tuổi thì đi dạo cái gì, nhanh đi chạy bộ đi, một lát thì vòng qua tiểu khu mua một ít bánh quẩy về, ông đi nấu đậu, xíu nữa cháu về là có sữa đậu nành uống.”
Thấy Lâm Túc không có tính toán ra cửa, Lâm Thanh Uyển chỉ có thể một mình xuống lầu chạy bộ.
Bất quá so với chạy bộ, nàng càng có thói quen đi dạo hơn, thói quen này được dưỡng thành lúc ở dị thế, trong khoảng thời gian ngắn không thay đổi được.
Nàng quyết định không chạy đường vòng mà trực tiếp đi đường tắt đến chỗ bán bánh quẩy, đứng xếp hàng chờ sau đó xách bánh trở về, lúc trở về cũng đã nửa tiếng.
Lâm Thanh Uyển xách bọc bánh quẩy, đang muốn đi vào cửa sau của tiểu khu, một người xuất hiệt đυ.ng phải nàng, Lâm Thanh Uyển cảnh giác hướng sang một bên thủ thế, đối phương thấy vậy liền vỗ vai nàng rồi rời đi.
Sau khi đi được một đoạn gã xoay người lại nhìn Lâm Thanh Uyển, nhịn không được hơi liếʍ khóe môi nhưng khi nhấc mắt lên nhìn thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Uyển, gã không khỏi ngẩn người, chột dạ cúi đầu xuống, xoay người bước rời đi.
Lâm Thanh Uyển đưa tay khẽ sờ túi tiền với điện thoại di động, mày khẽ nhíu lại, đồ vật đều còn, người này vừa rồi cũng không chạm vào túi, vậy gã đυ.ng nàng với ý đồ gì?
Trực giác Lâm Thanh Uyển vốn nhanh nhạy, sau khi trở về từ dị thế, giác quan thứ sáu của nàng lại càng chuẩn, nàng có thể cảm nhận được người này đối với nàng có ác ý.
“Thanh Uyển, cháu quên mua cái gì à?” Thấy Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm về một phía, một hàng xóm nhịn không được tò mò, hỏi: “Cháu nhìn cái gì vậy?”
Lâm Thanh Uyển thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Không có gì, chỉ là giống như gặp một người quen, dì Trương, dì cũng đi mua bánh quẩy sao?”
“Đúng vậy, bánh quẩy đằng sau tiểu khu rất ngon, người ở tiểu khu này rất hay mua ở chỗ này nên gặp phải người quen cũng bình thường.”
“Chắc là vậy, cháu thấy người vừa hơi quen mắt nhưng lại nhất thời không nghĩ ra, phải rồi dì Trương, ngoại trừ những người gần đây, còn có người nào ở nơi khác thích mua bánh quẩy ở chỗ này không? Cháu thấy rất nhiều từ xe buýt xuống mua bánh.”
“A, ở phía sau con phố này có hai công ty, người ở đó cũng hay mua đồ ăn ở chỗ này, đồ ăn ở bên chúng ta ăn khá ngon còn rẻ hơn nhiều cho nên nếu mua ở thời gian người ta đi làm, người xếp hàng rất nhiều, cháu ít ở nhà nên không biết nhưng ông nội cháu lại biết rất rõ. Nếu hôm nay, cháu đi muộn mười phút nữa, đến lượt cháu thì sẽ không còn cái gì nữa.”
Lâm Thanh Uyển cười gật đầu, thoáng nhìn qua người nọ biến mất ở ngã quẹo, nàng rũ mắt xuống nghĩ một chút sau đó tạm biệt dì Trương, xách bọc bánh quẩy vào thang máy.
Có lẽ là ở dị thế đã dưỡng thành thói quen đối với mọi việc đều thận trọng nên dù cho đã trở về thời đại mạt pháp, trong lòng Lâm Thanh Uyển vẫn cảm thấy có chút bất an.
Nàng quyết định có thời gian sẽ đi thương trường mua một ít vật phòng thân.
Ở nơi Lâm Thanh Uyển không nhìn thấy, gã lúc nãy dựa vào tưởng thở phào nhẹ nhõm, hai đầu ngón tay nhịn không được xoa xoa, trong lòng không ngừng tiếc hận, chỉ một chút nữa liền bắt được rồi, công đức dày như vậy, nếu uống được máu của nàng……
Lâm Túc vừa mới cúp điện thoại, thấy nàng mở cửa bước vào, liền vẫy tay kêu nàng lại, nói: “Trở về rất đúng lúc, chúng ta ăn sáng xong thì đi gặp ông nội Dịch của cháu.”
Lâm Thanh Uyển sửng sốt, không nghĩ tới lại nhanh như vậy “Không phải Dịch Hàn đang ở quân bộ à, thời gian tự do rất nhiều sao?”
“Quân bộ của hắn đặc thù, không có thời gian tự do thì có tìm cũng không được, nhưng thời gian tự do rất nhiều.”
Lâm Thanh Uyển nhướng mày, “Đặc thù?”
Lâm Túc cười nói: “Nếu cháu với Tiểu Hàn tiến lên bước nữa thì kêu hắn giải thích cho cháu.”
Lâm Túc đã giải ngũ mấy chục năm, nhưng những tin tức trong quân đội ông biết không ít, huống chi năm đó hắn ở trong quân khi liền từng nghe quá cái kia bộ đội phiên hiệu, biết nó đặc thù tính.
Đây cũng là hắn hướng vào Dịch Hàn quan trọng nguyên nhân chi nhất, kia hài tử nhân phẩm hảo, tính cách cũng không tồi, duy nhất khuyết điểm chính là gia đình không mục, nhưng hắn đang ở cái này Đặc Thù bộ đội trung, gia đình đối hắn ảnh hưởng hàng tới rồi thấp nhất.
Chính là Dịch Vấn Khấu, cũng quản không đến Dịch Hàn trên người, năm đó Chu gia như vậy vì hắn mưu tính, cũng coi như là dụng tâm lương khổ.
Lâm Túc cùng Dịch Vấn Khấu thời trẻ có khác nhau, ồn ào đến lợi hại, tuy rằng còn sẽ thường thường thông cái điện thoại, lại rất ít gặp mặt.
Tuy rằng bọn họ lẫn nhau ly đến không xa, một cái ở trường học phụ cận, một cái thì tại quân bộ trong đại viện, ngồi cái xe, không đến một giờ là có thể đến.
Nhưng hai người lại không gặp nhau rất nhiều năm.
Dịch Vấn Khấu tư tâm cảm thấy chính mình không sai, nhưng mỗi lần đối mặt vị này chiến hữu, hắn vẫn như cũ có chút chột dạ, cho nên sớm liền đến địa phương chờ.
Đối diện tắc ngồi Dịch Hàn, tổ tôn hai đều là quân nhân, lúc này đều thẳng thắn sống lưng yên lặng ngồi đối diện, ở cái này thanh thản tiệm cơm cafe đặc biệt thấy được.
Bốn phía người trộm mà đánh giá hai người nửa ngày, Dịch Hàn nhưng vẫn rũ mắt tựa hồ không nhìn thấy, mà Dịch Vấn Khấu lại là cau mày nhìn chằm chằm hắn, thấy thế nào như thế nào không hài lòng.
Cháu trai ông cũng không ít, ngoại trừ Dịch Hàn thì còn ba người nữa, trừ bỏ một người độ tuổi không phù hợp, hai người còn lại đều cùng Lâm Thanh Uyển không sai biệt lắm, ông không rõ tại sao Lâm Túc lại coi trọng đứa cháu trai ông vốn không thích này.
Dịch Vấn Khấu ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt cứng nhắc, không biểu tình nói: “Thấy người thì cháu nhớ tôn kính một chút , Lâm gia cùng nhà của chúng ta không giống nhau, người ta là dòng dõi thư hương, ông Lâm của cháu không chỉ từng ở trong quân đội làm chức cao mà còn là giáo sư đại học, hơn chín thế hệ tổ tiên trong gia đình ông ấy đều là người đọc sách, ông ấy đã nuôi dưỡng cháu gái mình từ lúc còn nhỏ, so với những đứa nhỏ trong cái vòng này văn nhã hơn nhiều, cho nên cháu đừng chỉ làm một biểu tình như vậy, lỡ như dọa đến người ta thì làm sao bây giờ?”
Dịch Hàn rũ mắt, không động đậy nhìn góc bàn, những lời ông nội hắn nói trên cơ bản là vào tai trái ra tai phải.
Dịch Hàn thật sự nghĩ không ra, hắn có rất nhiều lý do từ chối nhưng ông ngoại hắn không biết từ chỗ nào nghe được liền điện cho hắn, hy vọng hắn tới gặp một lần.
Bởi vì Lâm gia từng giúp Chu gia, năm đó hắn có thể theo ông ngoại rời khỏi Dịch gia, là do ông Lâm giúp đỡ.
Thế nên hắn mới biết, cô gái Dịch Vân Khấu muốn giới thiệu cho hắn là cháu gái của người ngẫu nhiên ông nội sẽ nhắc tới - Lâm Túc.
Nếu tới hắn không đi gặp mặt một chút thì nhất định sẽ làm Lâm gia khó xử, cho nên hôm nay hắn mới đến.
Tuy là hắn tới nhưng hắn lại không có chờ mong gì nhiều, bởi vì đây là người Dịch gia giới thiệu, hắn cũng không quá thích.
Khi Lâm Thanh Uyển đỡ Lâm Túc đi vào, liếc mắt một cái liền được hai ông cháu ngồi kế bên cửa sổ, không thể nào không nhận ra được, khí chất hai người thật sự rất khác với những người trong quán, không nhận ra mới là lạ.
Lâm Thanh Uyển nhìn thoáng qua ông nội, lúc này mới mỉm cười đỡ ông đi lại.
Nam nhân ngồi đối diện Lâm Thanh Uyển như cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người đối diện nhau, lập tức liền ngẩn người.
Lâm Thanh Uyển thấy rõ mặt người đối diện, tay đỡ ông nội nhịn không được nắm chặt, người này…… Trừ bỏ quần áo cùng kiểu tóc không giống nhau, thế nhưng cùng hộ vệ trước kia của nàng giống nhau như đúc.
Lâm Thanh Uyển nhìn hắn nửa ngày, yên lặng nghĩ, không, khí chất không giống nhau lắm.
Dịch Hàn cũng nhìn Lâm Thanh Uyển đến ngốc, trực giác đầu tiên là hắn biết người này nhưng trong đầu hắn một chút kí ức về nàng cũng không có.
Nhưng tim hắn không tự chủ được đập nhanh hơn, Dịch Hàn cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên.
Cũng may da mặt hắn dày, cũng không trắng bởi vậy không ai có thể nhìn ra được.
Thấy ông nội Dịch đứng lên chào đón, hắn cũng theo bản năng đứng dậy.
Từ đầu vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của hai đứa nhỏ, Lâm Túc tỏ vẻ ông rất hài lòng a, gật đầu có lệ với bằng hữu đang đứng chào đón mình, rồi mỉm cười nói với hai đứa nhỏ: “Nếu nghiêm túc lại thì các cháu đã sớm biết nhau rồi, khi Tiểu Hàn còn nhỏ rất hay qua nhà chúng ta chơi, lúc ấy các ngươi rất thân nhau.”
Dịch Hàn hiểu ra, nhìn về phía Lâm Thanh Uyển, cho nên đây là nguyên nhân hắn thấy nàng rất quen thuộc?
Lâm Thanh Uyển cũng đã phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Hàn, hai người yên lặng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng mới bắt tay nhau “Rất vui khi gặp anh.”
Dịch Hàn trầm mặc nhìn lại nàng một lúc lâu mới nói: "Tôi cũng rất vui.”
Thấy cháu trai nắm tay người ta không bỏ, Dịch Vấn Khấu nhịn không được ho nhẹ một tiếng, hận sắt không thành thép đối với Dịch Hàn trừng mắt một cái rồi quay sang nhìn ông cháu Lâm Túc cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, biết ông thích uống trà, tôi cố ý kêu loại trà tốt nhất, một lát nữa ông nếm thử xem nó thế nào.”
Dịch Hàn lúc này mới dời ánh khỏi mặt nàng, nghiêng người mời nàng ngồi.
Chờ đến khi ngồi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện mới phát giác có điều không đúng, công đức tỏa sáng lấp lánh trên người nàng, cơ hồ làm lóe mù mắt hắn, làm hắn nghĩ muốn bỏ qua cũng không được.
Công đức dày như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở bất cứ người nào.
Dịch Hàn rốt cuộc cũng để ý đến bất đồng trên người Lâm Thanh Uyển, bắt đầu suy đoán.
Hắn lại liếc mắt nhìn Dịch Vân Khấu và Lâm túc, ân, công đức trên người hai người này rất nồng hậu nhưng so sánh với Lâm Thanh Uyển thì vẫn kém xa.
Đặc biệt ông nội hắn, trên người có một tầng mỏng công đức, đây mới là bình thường, một tầng này là bởi vì ông ấy đã từng giúp đỡ tổ quốc, cứu không ít người mà đạt được, thế gian này rất ít người có thể có công đức như Dịch Vân Khấu.
Cũng là vì điểm này, tuy hắn không thích người ông này nhưng lại ít khi không nghe lời ông.
Nhưng trên người hai ông cháu Lâm không giống nhau, công đức của bọn họ nồng hậu rất nhiều nhưng Lâm Túc hắn có thể giải thích được, ông sinh vào thời loạn thế, cả đời này lại hướng thiện, tích lũy được phúc đức như vậy là bình thường, nhưng Lâm Thanh Uyển……
Nàng mới bao lớn, sao có thể tích lũy được nhiều công đức như vậy?
Quan trọng nhất là, ánh sáng công đức trên người nàng rất nồng hậu, lại không thèm che giấu, bộ không sợ yêu ma quỷ quái sẽ để ý tới nàng sao?
Người như vậy có thể coi là Đường Tăng thời 4.0, cả người là bảo, không chỉ có huyết nhục, ngay cả linh hồn đều là chí bảo.
Dịch Hàn nghĩ đến đây trong lòng hơi trầm xuống, giơ tay lấy ấm trà rót ra ly cho mọi người, hỏi Lâm Thanh Uyển, “Hiện tại Lâm tiểu thư làm công việc gì?”
Lâm Thanh Uyển rũ mắt nhấp một ngụm trà mới ngẩng đầu cười nói: “Vẫn chưa tốt nghiệp, còn học đại học. Nghe nói Dịch tiên sinh làm ở trong quân đội?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Nhật Ký Tu Tiên Của Phú Nhị Đại
- Chương 8: Xem mắt