“Ông nội!” Giọng Lâm Thanh Uyển hơi giận, Lâm Túc liền lắc đầu bật cười, “Được rồi được rồi, ông không có nói cháu.”
Lâm Túc vẫy vẫy tay nói: “Lại đây đánh cờ với ông, cháu ở dị thế nhiều năm như vậy để ông nhìn xem cờ nghệ của cháu có tiến bộ hay không.”
Biến hóa của cháu gái không qua được mắt ông, nhất là một màn lúc nãy ông nhìn thấy ở dưới lầu, trước kia nàng không thể nào thản nhiên như vậy trước mặt cha nàng, trước kia gặp mặt thì thái độ lạnh nhạt hờ hững vậy mà lúc nãy nàng có thể mỉm cười nói chuyện.
Lâm Thanh Uyển cởϊ áσ khoác ra, lại ngồi đối diện với ông, sắp xếp những quân cờ lên bàn cờ.
Lâm Túc theo thói quen nhường nàng ba bước, đã rất nhiều năm Lâm Thanh Uyển chưa từng được nhường nên có chút không quen, nhưng người này lại là ông nội nàng chính vì thế cũng không chút khách khí tiếp nhận.
Sau đó Lâm Túc phát hiện, ông rất khó có thể thắng cháu gái.
Lâm Túc một lần nữa cẩn thận đánh giá nàng, nửa ngày sau mới nói: “Thanh Uyển thật sự đã trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành thì cũng là cháu gái ông, cháu không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông được.” Cuối cùng ván cờ này Lâm Thanh Uyển vẫn thua.
Lâm Túc cười cười, nói: “Ông và ông nội Dịch đã quyết định rồi, đợi mấy ngày nữa Dịch Hàn hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ cho hai đứa gặp mặt nhau.”
Lông mi Lâm Thanh Uyển hơi run rẩy, rũ mắt thu thập bàn cờ.
Lâm Túc không thấy nàng lên tiến, tiếp tục nói: “Hôm nay bọn họ đến một là đến để thăm ông, hai là muốn đón ông đến nhà bọn họ ở, nói là như vậy sẽ dễ chăm sóc hơn.”
Lâm Thanh Uyển nâng mắt lên nhìn ông.
Lâm Túc đối với nàng cười “Ta đã quen tự tại, không thích ở cùng bọn bọ, không những vậy cháu còn ở đây, ông không yên tâm để cháu một mình nên đã từ chối.”
Lâm Thanh Uyển nhớ tới lời Kiều Mộng nói, ung dung nhặt các quân cờ bỏ vào hộp gỗ, nàng cũng không muốn ông nội sẽ phiền lòng vì chuyện này.
Lâm Túc nhìn cháu gái đang suy tư, hơi rũ mắt nói: “Nhà bên đó không gian nhỏ nếu ông qua ở thì Thanh Tuấn sẽ không có chỗ ở, dì Kiều của cháu nói Thanh Tuấn không quen ở kí túc xá trường nên sau này nhất định sẽ dọn về nhà.”
Mặt Lâm Thanh Uyển lạnh xuống, nắm chặt quân cờ trong tay.
Lâm Túc liền cười: “Như vậy thì rất phiền toái nên ông nói không thích qua bên đó ở, đã quen sống ở đây rồi.”
“Ông nội, sau này những chuyện như vậy ông không cần phải nhọc lòng, để cháu giải quyết là được rồi.”
Lâm Túc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Thanh Uyển nhịn không được lắc đầu cười “Ông cũng không phải là hổ giấy, nói phải nói thì tuổi của ông lớn hơn cháu rất nhiều, chuyện gì ông cũng đã trải qua nên việc nhỏ này không thể đả kích ông được."
Ông duỗi tay sờ đầu nàng rồi thở dài nói: “Linh hồn cháu so với các bạn cùng lứa tuổi lớn hơn nhiều nhưng so với ông thì còn kém rất xa, cho nên những việc này cháu không cần phiền lòng, mọi chuyện cứ để ông giải quyết. Ông nói cho cháu biết để cháu đề phòng tránh bị làm cho trở tay không kịp.”
“Căn hộ này đối với bọn họ chỉ là một căn hộ bình thường nhưng đối với cháu đây là một ngôi nhà nên ông sẽ không để họ nhúng chàm nơi này.”
“Ông nội……”
"Ông không có nhọc lòng.” Lâm Túc cười đánh gãy lời nàng: “Ông phải tính toán thật tốt cho tương lai Thanh Uyển của ông, nếu sau này ông thật sự đi rồi thì cũng có thể yên tâm.”
Lâm Thanh Uyển chỉ có thể đem lời tính nói nghẹn lại.
Thấy nàng không nói gì Lâm Túc mới cảm thấy mỹ mãn.
Căn hộ này đứng tên Thanh Uyển, chỗ ở năm đó của ông cháu trong khu quy hoạch, bởi vì khu vực đó đa số là giáo viên hoặc là công nhân viên chức nên khi được lựa chọn bồi thường đều rất nhiều người chọn căn hô.
Lâm Túc cũng chọn bồi thường căn hộ, Lâm Văn Bác có một căn ở gần đơn vị, Kiều Mộng cũng có một căn, mà cái nhà đó không có vị trí cho Thanh Uyển. Cho nên lần đầu tiên nhờ đến các mối quan hệ, lựa một căn hộ có vị trí tốt sau đó lại dùng hai mươi vạn để mở rộng không gian, sau đó cho Thanh Uyển đứng tên căn hộ.
Căn hộ cách trường học chỉ mấy trăm mét, lúc ấy nhà ở thủ đô không đến mức làm người khác điên cuồng nhưng cũng đủ làm người khác hâm mộ ghen ghét, vì sự việc này mà Kiều Mộng với Lâm Văn Bác cãi nhau với Lâm Túc rất nhiều lần.
Nhưng từ trước đến nay Lâm Túc luôn uy nghiêm nên bọn họ chỉ quậy để thể hiện thái độ bất mãn mà thôi.
Ngoài miệng Lâm Túc không nói nhưng Lâm Thanh Uyển biết trong lòng ông lại rất buồn, cho nên nàng hi vọng ông sẽ không vì chuyện căn hộ mà làm phiền ông.
“Chuyện việc làm thế nào rồi?” Đột nhiên Lâm Túc nhớ tới liền hỏi: “Cháu đã xác định chuyện này với giáo sư cháu chưa?”
“Công việc ở viện bảo tàng với chuyện học ở trường giải quyết cũng không sai biệt lắm, gia gia, cháu mới 25 tuổi, muốn ra xã hội lăn lộn một chút.”
Lâm Túc bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, gật đầu nói: “Cũng được, cháu còn trẻ hẳn nên trải nghiệm nhiều một chút, công việc ở viện bảo tàng khá là nhàm chán.”
Cả hai ông cháu cũng không nói về đề tài này nữa. Buổi tối, Lâm Thanh Uyển mở máy xem một ít thông báo tuyển dụng của trường rồi mới tính đi ngủ.
Hiện tại nàng không vội tìm công việc nhưng cũng không muốn nhàn rỗi ở nhà nên bây giờ nên tìm hiểu chuẩn bị cho công việc sắp tới.
Không tìm thấy công việc nào phù hợp, nàng quyết định đóng máy đi ngủ, không biết có phải đột nhiên trở về hay không, mà giấc ngủ này nàng ngủ không hề yên ổn, cảm giác rất mông lung, hỗn độn, giống như nàng biết gì đó nhưng đến khi miệt mài tìm hiểu thì cảm giác này lại biến mất rồi lại tiếp tục bị nhốt trong một bóng tối.
Mồ hôi trên trán nàng không ngừng chảy, ngủ một chút cũng không yên ổn.
Giống như Lâm Thanh Uyển ngủ không yên ổn, trên trán Dịch Hàn đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ.
Lôi Đào thoáng nhìn, lập tức kéo tay bác sĩ lại, trừng mắt nói: “Đội phó cứ như vậy mà ông nói không có vấn đề gì?”
Bác sĩ nhìn người đang nhíu mày trên giường, lại nhìn sóng điện não, nói “Cậu ấy chắc là đang gặp ác mộng?”
“Gặp ác mộng? Vậy tại sao kêu lại không tỉnh?” Lôi Đào trừng mắt nói: “Nãy giờ tôi với ông nói chuyện rất lớn tiếng, tại không đội phó không tỉnh? Càng nói tới chúng ta đem đội phó trở về bằng trực thăng a.”
Bác sĩ đương nhiên biết nhưng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ a “Tôi cũng đã cố gắng, kiểm tra tới kiểm tra lui, cậu ấy ngoại trừ bị trầy xước nhẹ thì không bị thương, cũng không có trúng độc, cho nên kết luận chính xác nhất là gặp ác mộng, còn tại sao vẫn không tỉnh thì tốt nhất các cậu nên đội đặc biệt chuyên về lĩnh vực đó đi.”
“Tất cả bọn họ đều ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi” Lôi Đào mặt vô biểu tình nói " Chính vì lẽ đó tôi mới đem đội phó đến đây cho ông xem xét.”
Bác sĩ do dự một chút nói: "Nếu không thì để tôi chích thuốc cho cậu ấy vài mũi? Có lẽ nếu cảm nhận được đau đớn thì cậu ấy sẽ tỉnh lại.”
“Đừng, cứ để cho đội phó ngủ đi.” Lôi Đào sợ ông ta chích xong sẽ ra chuyện, nói: “Để tôi đi tìm đội trưởng xem có thể mời người hiểu biết về vấn đề đó không.”
Sắc mặt Dịch Hàn tái mặt, đầu đau muốn nứt ra, hắn cảm thấy hắn sắp nhớ ra gì đó, rồi lại quên đi.
Một ít kí ức mà hắn không biết nhanh chóng hiện lên, hắn chỉ có thể bắt được một đoạn ngắn, còn lại tất cả đều biến mất trong vòng xoáy kí ức.
Lúc Dịch Hàn tám tuổi đã bị đưa đến chỗ ông bác để học tập, biết được người tu đạo có thể tính được thiên cơ nhưng hắn lại không am hiểu cái này, chỉ là trực giác của hắn luôn rất chuẩn.
Nhưng dù có chuẩn đi nữa cũng không thể có chuyện đoán trước được tương lai, lại còn có những đoạn ngắn cụ thể hiện lên, giống như bản thân đã thật sự trải qua.
Thật sự trải qua a, có lẽ do hắn sống chung với những người kỳ lạ, hắn cũng trở nên kỳ lạ, trong lòng đã có ẩn ẩn suy đoán.
Chờ đến trời sáng, gió lốc trong đầu Dịch Hàn cũng dừng lại, biểu tình trên mặt cũng còn thống khổ, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Lôi Đào đang ngồi mở to mắt nhìn chằm chằm Dịch Hàn, thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, sợ tới mức lui về phía sau một bước, trực tiếp ngã xuống ngồi trên ghế, vỗ ngực nói: “Má ơi, làm tôi sợ muốn chết, nếu cậu tỉnh lại sao không động đậy ngón tay trước? Không thì xoay người cũng được a. ”
Dịch Hàn nhíu mi ngồi dậy, hỏi: “Tại sao tôi lại ở bệnh viện?”
“Tôi đang muốn hỏi cậu đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi đi tìm cậu thì cậu đang nằm trên cây không nhúc nhích, biểu tình thống khổ, làm chúng tôi tưởng cậu bị thương năng kết quả đưa tới bệnh viện thì bác sĩ chỉ nói cậu ngủ gặp ác mộng.” Lôi Đào tò mò, tiến lên hỏi, “Cậu gặp ác mộng gì vậy? Bộ đáng sợ lắm à, chúng tôi kêu thế nào cậu cũng không tỉnh.”
Dịch Hàn rũ mắt xuống, trầm mặc một lúc mới nói “Đội trưởng đâu?”
Lôi Đào dừng một chút, nói “Miệng vết thương không vấn đề gì nhưng ngược lại cành cây có độc kia mới phiền toái, bởi vì chậm trễ thời gian dài mà đội trưởng còn vận động nhanh làm máu lưu thông nhanh, hiện tại dây thần kinh có chút tổn thương.”
Cảm xúc Lôi Đào có chút hạ xuống, “Phía trên muốn đội trưởng một là chuyển công tác, hai là giải ngũ.”
Trong đầu Dịch Hàn nhanh chóng hiện lên một đoạn ngắn kí ức, thở nhẹ nhõm một hơi nói: “Còn tốt……”
Lôi Đào kinh ngạc ngẩng đầu xem hắn.
Vậy mà còn tốt?
Dịch Hàn dựa lưng vào gối, nói: “Còn tốt hơn là mất mạng, lần này chúng ta là sơ suất, bị người ta tính kế cũng không biết, có thể thoát khỏi cũng may mắn lắm rồi.”
Trong trí nhớ của hắn, lần hành động này, ngoại trừ hắn và Lôi Đào, không ai có thể sống sót trở về, nhưng dù cho có thể thoát thân thì hắn cùng Lôi Đào cũng bị thương không nhẹ.
Tay hắn ở dưới chăn nhẹ nhàng chạm vào chân trái, hiện tại hoàn hảo không bị thương, mà hắn cũng không trúng độc, trở nên chật vật bất kham.
Lôi Đào nghĩ cũng đúng, thấy Dịch Hàn trầm mặc, liền không khỏi đẩy hắn, làm mặt quỷ nói: “Nhà cậu điện tới, hình như là kêu cậu đi xem mắt, theo lời của Thủ trưởng thì là tiểu thư khuê các tri thư đạt lí, thế nào đội phó, có cần anh em hỗ trợ cậu không?”
Dịch Hàn vốn không phản ứng, nghe tới khúc sau liền nhịn không được nhíu mày “Điện thoại của Dịch gia?”
“Đúng vậy, là điện thoại của Thủ trưởng” Lôi Đào nhấn mạnh “Cho nên chúng tôi mới biết đối phương là tiểu thư khuê các, nghe Thủ trưởng nói, cậu quen được người ta là cậu có phúc ba đời.”
Mặt Dịch Hàn không biểu tình.
Lôi Đào liền cảm thán “Bộ cậu làm khuôn mặt khác khó lắm à.” Sau lại vỗ vỗ mông đứng dậy, “Được rồi, nếu đã tỉnh dậy thì đi làm kiểm tra một chút, nếu không có việc gì thì tôi trở về đây, trong đội còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, đội trưởng còn ở nằm viện, cậu cũng là đội phó dù gì thì cũng phải giải quyết một ít chuyện……”
Dịch Hàn cũng dậy rồi nhàn nhạt nói: “Có việc tìm Chính ủy.”
“Chính ủy kêu cậu đi ứng phó với Thủ trưởng Dịch.”
Dịch Hàn hơi nhấp miệng nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nói với Chính ủy không cần lo lắng.”
Lôi Đào vui vẻ nói “Được, tôi chuyển lời đến Chính ủy, đội phó, cậu đi xem mắt có cần anh em đi theo hỗ trợ không?”