Chương 14: Sau khi cậu ra đi
Thứ Sáu, ngày 9 tháng 9, trời nắng.
Tuy khoảng cách của chúng ta đã khá xa,
Nhưng tại sao,
Trong tim mình vẫn còn lưu giữ hình bóng cậu?
Giờ đây khi đã để mất cậu,
Mình không cách nào nhìn thấy cậu hạnh phúc.
Ngược lại, mình lại hy vọng...
Cậu sẽ hối hận vì đã đánh mất mình, Hy vọng cậu sẽ đến tìm mình,
Hy vọng cậu đừng quá hạnh phúc... Nhưng tại sao,
Khi có một người muốn thay thế vị trí của cậu trong trái tim mình,
Mình lại kiên quyết và hoảng hốt chạy trốn như vậy chứ?
Vì ăn quá nhiều bánh nên cả tối bụng tôi cứ anh ách khó chịu, cộng thêm việc mất ngủ khiến sáng hôm sau tôi phải leo lên xe bus với hai quầng thâm ở mắt.
Trời không một gợn mây, gió thổi nhè nhẹ.
Thời tiết rất đẹp, nhưng tâm trạng tôi thì không đẹp chút nào.
“Diệp Hy Nhã!”
Sau khi dừng ở một bến nào đó, xe lại bắt đầu khởi động, và tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Trong lòng thầm than, không trùng hợp thế chứ? Chầm chậm quay đầu lại, người trên xe không nhiều, ánh sáng bạc nghiêng nghiêng chiếu vào phía trong xe.
Trong ánh sáng ấy, Hứa Dực tiến lại về phía tôi, dáng người thanh cao, ánh mắt sáng lấp lánh, và nụ cười rất rạng rỡ, bắt mắt.
Đột nhiên thấy hơi căng thẳng, tôi ngẩn người nhìn cậu ta đang từng bước từng bước tiến lại gần, và cuối cùng dừng lại bên chỗ ngồi cạnh tôi.
Trước ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu ta mỉm cười giải thích: “Trùng hợp nhỉ. Trước kia tớ cũng hay đi xe này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cậu đấy”.
“Ờ.” Tôi không biết nói gì, bởi một câu nói xem ra có vẻ đơn giản vậy nhưng tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó hơi bất an.
Trên chuyến xe, không gian nhỏ, hai chỗ ngồi cũng nhỏ.
Tôi và cậu ta vai kề vai, cùng ngồi trong im lặng.
Gió nhẹ nhàng ủa vào cửa sổ, tôi ngửi thấy mùi hương của sự ám muội.
Cuối cùng, cậu ta phá vỡ sự im lặng.
“Tớ học ở trường cấp ba Lăng Nam. Chỉ cách trường cậu một bến xe."
“Ừ.”
“Cũng là lớp mười một nhé.”
“Ừ.”
“Tớ nói với cậu tớ tên Hứa Dực rồi nhỉ? Chữ Hứa có bộ Ngôn và chữ Ngọ, chữ Dực có nghĩa đôi cánh."
“Ừ.”
“Tính tình vui vẻ, thoải mái, không có thói quen xấu, chưa có bạn gái.”
“Ừ.”
“Nếu như...”
“...”
Thời gian chầm chậm trôi, ngay từ lúc bắt đầu chúng tôi đã hỏi đáp đơn giản như thế này.
Gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ, tôi nhìn ra phong cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài, cố tránh chạm phải ánh mắt cậu ta.
Tôi sợ mình sẽ vì nhìn thấy nụ cười giống với một ai đó của cậu ta mà mất đi sự bình thản.
“Nếu như... tớ thật sự muốn theo đuổi cậu, cậu có thể cho tớ một cơ hội không?”
“Ừ. Hả?”
Chỉ đến khi cậu ta buông ra câu hỏi cuối cùng và sau khi đã trả lời theo quán tính, tôi mới chợt nhận ra rằng mình đã bị rơi vào bẫy.
“Cậu đồng ý rồi ư? Hay quá!" Tiếng hô hưng phấn của cậu ta đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôi muốn lập tức đứng dậy, chia rõ ranh giới với cậu ta, nói với mọi người rằng tôi không quen biết tên này, nhưng không hiểu sao tôi đã không làm như vậy.
Có lẽ, mặc dù chỉ là nụ cười giống nhau, nhưng tôi thật ra vẫn luyến tiếc thì phải?
“Hình như cậu đến nơi rồi.”
Hứa Dực tốt bụng nhắc nhở, tôi giật mình tỉnh lại, hô lên: “Dừng xe, có người muốn xuống xe”.
Sau khi xuống xe, tôi cứ linh cảm thấy có gì đó không được bình thường cho lắm.
Ba.
Hai.
Một.
Tôi thầm đếm trong bụng, sau đó quay phắt đầu lại, quả nhiên trông thấy Hứa Dực đang đi đằng sau. Thấy tôi quay đầu, cậu ta lại nhoẻn miệng cười khiến tôi không sao cất tiếng mắng lên được.
“Cậu theo tôi làm gì?”
“Đâu có. Tớ chỉ muốn đi dạo một chút, nên quyết định sẽ đi bộ nốt trạm cuối.”
“Nhưng nếu vậy thì cậu nên đi đằng đó mới phải." Tôi bất lực chỉ đường cho cậu ta.
“Tớ biết." Cậu ta lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, “Tớ chỉ muốn nhìn Hy Nhã vào trường rồi mới đi”.
“...” Tên này chẳng lẽ có năng khiếu đóng phim tình cảm? Đáng tiếc là tôi...
Tôi quyết định cứ đi và không thèm quan tâm đến cậu ta, nhưng N+1 phút trôi qua, cậu ta vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tôi dừng chân, quay người lại rất quả quyết, lớn tiếng nói cho cậu ta một sự thực mà cậu ta bắt buộc phải hiểu rõ: “Tôi đã thích người khác rồi! Tuy cậu ấy và bạn gái mà cậu ấy thích đã rời khỏi thành phố này, nhưng tôi vẫn sẽ thích cậu ấy. Vì thế cho nên, cậu không còn hy vọng nữa đâu”.
Cậu ta ngẩn người ra, mấy phút sau cậu ta cười, nhưng trong nụ cười lần này có phần ảm đạm.
“Có thật cậu sẽ mãi mãi thích cậu ta không?”
“Điều này... có liên quan gì đến cậu?” Im lặng rất lâu, tôi mới chậm chạp hỏi lại.
“Làm ơn trả lời tớ đi, có được không?” Lời nói của Hứa Dực khẩn khoản như đang van xin tôi.
“Ừ, đúng thế. Tôi sẽ mãi mãi thích cậu ấy, bởi vì hạnh phúc của cậu ấy là niềm vui của tôi.”
Với câu trả lời như vậy, cậu ta nên biết bỏ cuộc rồi chứ?
Tôi nhìn kỹ cậu ta, ánh sáng trong đáy mắt cậu sáng lấp lánh, tay buông khỏi chiếc ba lô đang đeo lệch bên vai.
Tôi giả vờ cười thoải mái với cậu ta: “Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà, thất tình không đáng sợ đâu, giống như tôi bây giờ... vẫn rất tốt đấy chứ".
Nói xong, tôi quay người tiếp tục đi về phía trước, nụ cười biến mất ngay trong khoảnh khắc ấy.
Thất tình không hề đáng sợ, chỉ là mỗi khi nhớ lại khuôn mặt thân quen trong ký ức ấy, trong lòng lại buồn bã như muốn ngừng thở.
Buổi sáng hôm đó, tâm trạng tôi không còn thê thảm như hôm trước, thời gian cũng trôi đi nhanh hơn một chút.
Buổi trưa, khi đang định đến nhà ăn ăn trưa, lúc ra khỏi phòng học, bất chợt một bóng người mang theo hơi ấm của ánh mặt trời đột ngột xuất hiện.
“Hy Nhã, cậu phải mời tớ ăn mì đấy.” Ánh mắt của Hứa Dực toát ra thứ ánh sáng ấm áp rạng ngời.
“Tại sao tôi phải mời cậu ăn mì?” Tôi bực bội trợn mắt hỏi cậu chàng cứ luôn thoắt ẩn thoắt hiện này.
Buổi trưa trời nắng chang chang thế này, cậu ta chạy tới đây chỉ để bảo tôi mời ăn mì ư? Nếu như không phải dây thần kinh nào bị chập thì chắc đến tám phần là cậu ta lại có âm mưu gì đó.
Thế nhưng không để cho tôi có thời gian phản đối, cậu ta lập tức nắm lấy tay tôi kéo đi. Đợi chút, nắm tay kéo đi ư?
Tầm nhìn của tôi dịch chuyển từ phía sau lưng xuống dưới, cậu ta đang nắm tay tôi rất tự nhiên!
Trong đầu tôi như có dòng điện vụt qua, tôi ngượng ngùng định vùng ra, nhưng tay Hứa Dực nắm tay tôi rất chặt, như thể sợ tôi sẽ bỏ trốn.
“Hôm qua cậu bảo mời tớ, kết quả là tiền còn chưa trả mà đã chạy mất rồi. Gọi nhiều bánh ngọt đắt như vậy, hại tớ mất toi tiền sinh hoạt cả nửa tháng rồi.”
Lời cậu ta nhắc lại cho tôi nhớ đến việc tôi đã ba chân bốn cẳng chạy trốn sau khi nghe lời tỏ tình như bom nổ của cậu ta, tôi chỉ biết cười ngượng ngùng: “Ồ... ha ha. Thật ngại quá”.
“Vậy cậu thấy mình có nên bồi thường không?”
“...” Tôi im lặng do dự, so với hai lần trước cậu ta lừa tôi, lần này phải chăng cũng là một cái bẫy do cậu ta sắp đặt?
“Yên tâm, tôi chỉ muốn mỗi ngày cậu mời tôi ăn cho đến khi nào trả hết số tiền đó là được." Dường như phát hiện ra sự nghi hoặc của tôi, Hứa Dực nở nụ cười hồn nhiên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái trả lời: “OK!”
Sau đó, cứ như là một điều đương nhiên, buổi trưa sau khi tan học, Hứa Dực đều xuất hiện ở cổng trường, thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu cô gái đi qua.
“Đẹp trai thế. Ngang cơ với Nguyên Triệt Dã ấy nhỉ.”
“Nụ cười trông giống Triệt Dã thế...”
“Cậu ấy đang đợi ai vậy nhỉ?”
Nghe thấy bọn họ tíu tít với nhau như vậy, tôi do dự không dám lộ diện. Nếu như để họ biết anh chàng điển trai có nụ cười giống Triệt Dã kia đến tìm tôi, chắc tôi sẽ chết rất thê thảm giữa những ánh mắt đố kỵ kia mất.
Cũng may Hứa Dực rất biết phối hợp, rõ ràng đã nhìn thấy tôi, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ chứ không gọi tên tôi, chỉ đến khi người xung quanh đều đi hết mới vẫy vẫy tay gọi: “Hi, Hy Nhã”.
“Ừ.”
Tôi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, lén nhìn từng nét trên khuôn mặt nghiêng của cậu, tôi hơi thất thần.
Tại sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc tôi cần nhất, lúc tôi khao khát sự ấm áp nhất? Triệt Dã đã đi rồi, Thần cũng đi học đại học rồi, hai người thân thiết nhất đã không còn ở bên tôi nữa, chẳng lẽ cậu ta là thiên sứ mà ông trời phái xuống để an ủi tôi?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tôi liền lập tức mắng nhiếc mình một trận tơi bời! Diệp Hy Nhã, đầu óc mày có vấn đề rồi hả? Điều ấu trĩ như vậy mà mày cũng nghĩ ra được!
“Vậy thì, bây giờ chúng ta đi ăn quán vỉa hè đi.” Vừa bước đến trước mặt Hứa Dực, tôi đã được đưa ngay yêu cầu.
Trời đất! Tôi có nghe nhầm không? Lại có một cậu con trai thích ăn đồ bên đường. Đúng là người kỳ lạ!
“Đồ ở đây rất rẻ, như vậy Hy Nhã sẽ phải mời tớ ăn dài dài đấy.” Hứa Dực đẩy tôi đến một sạp ăn nhỏ, vừa mua cá viên vừa ân cần giải thích với tôi.
Hừ! Trừ phi mục tiêu của cậu ta không phải là ăn, mà chính là tôi?
Không phải chứ? Tôi lắc đầu, cố xua đuổi ý nghĩ kỳ quặc đó ra khỏi đầu.
“Trông nét mặt cậu rất khó coi, ha ha.” Hứa Dực vừa ăn vừa cười rất tươi, “Có muốn thử không? Mùi vị rất đặc biệt đấy”. Nói xong cậu ta chìa cho tôi viên cá viên còn lại trong tay.
“Tôi không thèm ăn đồ thừa của cậu!" Tôi vội lắc đầu.
“Hy Nhã chê tớ ư? Không sao, chỉ cần Hy Nhã đồng ý ở bên cạnh tớ là được rồi.”
Đối với những câu nói khiến tôi không kịp trở tay như thế, tôi chỉ còn cách giả vờ không hiểu hoặc không nghe thấy, quay người đi sang một sạp hàng khác.
Cũng đã gần một tuần trôi qua rồi, cả dãy sạp ăn gần trường chúng tôi đều đã rất quen thuộc, chỗ nào có đồ nướng chính cống nhất, chỗ nào có nước dùng ngon nhất, chỗ nào có trà sữa trân châu tuyệt nhất... thậm chí chỉ cần chúng tôi xuất hiện trên con phố đó, các chủ sạp nhìn thấy chúng tôi đều mỉm cười.
Tôi nhẩm tính khoản nợ của mình, cũng sắp trả hết rồi.
Hôm nay sau khi tan học, bên ngoài vẫn rất nắng. Vừa ra khỏi cổng trường, tôi đã nhìn thấy Hứa Dực đang chạy nhanh từ phía xa tới.
Cậu ta chạy với tốc độ của mũi tên bắn, trên khuôn mặt nở nụ cười vẫn còn đọng những giọt mồ hôi. Cậu ta dừng trước mặt tôi, cúi gập lưng xuống thở gấp.
“Tại sao cậu... không ngồi xe bus?” Tôi thắc mắc nhìn khuôn mặt đang rất hào hứng của cậu ta với vẻ khó hiểu.
“Tớ không muốn đợi xe... tớ muốn chạy thật nhanh đến bên Hy Nhã. Hơn nữa, cậu xem, tớ còn nhanh hơn nó.” Nói xong, cậu đắc ý chỉ tay về phía chiếc xe bus vừa lướt qua sau khi đỗ lại bên đường cạnh đó.
Mặt trời lặn như trong cõi mộng, chiếc xe lao nhanh như bay.
Anh chàng Hứa Dực điển trai, đôi đồng tử sáng lấp lánh, những lời nói văng vẳng bên tai.
Trong không khí có dòng chảy thơm mát của sự ám muội.
Các ngón tay bất chợt co lại, trong lòng tôi dấy lên sự cảm động lạ thường. Tôi cố chuyển ánh nhìn từ người Hứa Dực sang chỗ khác, một mình đi về phía trước.
“Này...” Cậu ta nhanh chóng bước theo, chỉ vào cặp tôi nói, “Đưa nó cho tớ”.
“Ha ha, cậu muốn đeo hả? Thế thì đeo đi. Sớm biết thế này, tôi đã nhét thêm vài quyển sách cho cậu nặng chết thì thôi.” Tôi liếc cậu ta một cái, nhếch mép cười.
“Ai bảo tớ muốn đeo nó? Tớ muốn đánh nó.” Nói xong, cậu giơ tay vỗ vào ba lô của tôi mấy cái.
“Cậu làm gì thế hả?” Tôi cau mày nhìn cậu ta, “Ba lô của tôi đắc tội gì với cậu?”
“Bởi vì tớ ghen với nó! Nó ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cậu như hình với bóng.”
“Ơ..."
Đối với những câu nói kiểu như vậy, tôi chỉ còn cách dùng hai từ đơn giản để diễn tả là: Ấu trĩ!
Nhưng tại sao nụ cười trên mặt tôi vẫn bất giác xuất hiện? Câu nói đùa như vậy vẫn mang đến cho tôi cảm giác thật ấm áp...
Chúng tôi đi vào tiệm trà sữa trong nụ cười đon đả nhiệt tình của chủ cửa hàng.
“Hy Nhã, có vẻ chúng ta rất được mọi người chào đón đấy.”
Tôi thấy cậu rất giống một loài sinh vật.” Tôi cười với Hứa Dực đang mang một vẻ mặt hết sức ngây thơ.
“Còn có loài sinh vật nào đẹp trai như tớ sao?”
“Ờ... có.”
“Là gì?”
“Con gián.”
“Ha ha.”
“Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ tại bộ dạng lúc trêu người khác của cậu trông rất đáng yêu.”
“Ơ...”
Hừ! Tôi lại bất lực trừng mắt nhìn cậu ta.
“Tớ thích cậu đấy, Hy Nhã ạ.”
“Phụt”, ngụm trà sữa trong miệng tôi bắn ra ngoài.
“Cậu đừng thế nữa mà, tớ nói rất nghiêm túc đấy.”
Tuy chúng tôi đã trở nên thân quen, nhưng tôi vẫn chưa thể nào quen với những câu đùa như thế này của cậu ta. Cậu ta toàn nói những lời khiến tôi không biết phải phản ứng ra sao vào đúng những lúc tôi không hề có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.
Nhưng, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, về sau sẽ không còn gặp nhau nữa, đúng không? Không hiểu sao, tôi không hề thấy nhẹ nhàng như trút được một gánh nặng.
“Này, sao cậu lại nhất định phải dùng chiêu này để bắt tớ trả nợ?” Tôi hỏi cậu ta câu hỏi mà tôi vẫn để trong lòng.
“Bởi vì...” Hứa Dực ngừng lại một chút, nhìn tôi rất sâu, “Bởi vì tớ thích Hy Nhã, muốn tranh thủ mọi cơ hội để được ở bên cạnh Hy Nhã, vì vậy mà tớ không tiếc dùng bất cứ cách nào...”. Cậu ta nói hết sức rõ ràng, chắc chắn, trong ánh mắt ấy chất chứa thứ tình cảm khiến tôi bối rối.
Trong khoảnh khắc đó, tôi ngẩn người.
Lời hỏi thăm ngoài lớp học và lúc giải vây cho tôi.
Bàn tay chìa ra lúc tôi khóc lóc, buồn bã.
Những ngày vui vẻ vừa qua.
Và còn cả những lời nói ngọt ngào mà tôi không thể nào trốn tránh...
Từng chi tiết nhỏ cứ hiện về, lóe qua trong tâm trí tôi.
Trong lòng hơi hoảng loạn. Không đợi cậu ta nói xong, tôi liền cắt ngang: “Đủ rồi. Đừng dễ dàng nói thích nhau như vậy, kiểu thích nói ra dễ dàng như vậy không phải là thích thật sự đâu”.
“Vậy ư?” Nét mặt của Hứa Dực bao phủ một nỗi buồn mênh mang hơn cả ánh trăng.
Nét mặt ưu phiền như vậy, tôi đã từng nhìn thấy trên gương mặt của một người khác. Những vết tích mà người ấy khắc trong tim tôi, và những lời người ấy đã từng nói, đều nhất loạt hiện về trong trí óc tôi như dòng nước lũ không thể nào ngăn cản, trong đúng cái tình cảnh như đã từng quen biết này.
Tôi lắc đầu, cố gắng tạo cho mình vẻ lạnh nhạt vô tình, sau đó tôi hỏi lại cậu ta: “Hơn nữa, cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhất thời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từ bỏ không chút lưu luyến. Nếu như vậy, thì đừng có dễ dàng nói thích như thế”.
Trong ký ức, tôi cũng đã rất chờ đợi khi bày tỏ với người khác và câu trả lời là như thế...
“Cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhất thời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từ bỏ không chút lưu luyến. Nếu đã như vậy, thì chi bằng đừng có bắt đầu chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cậu nói xem, có phải vậy không?”
Tôi đột nhiên ngừng thở.
Tim thắt lại.
Hóa ra, nói ra những lời tàn nhẫn như vậy không khó chút nào.
“Hy Nhã, tại sao cậu lại nói như vậy? Tại sao không thử đón nhận tình cảm của tớ?”
Khuôn mặt Hứa Dực trong phút chốc trở nên u ám, ánh mắt cậu ta chất chứa thứ tình cảm phức tạp vừa như bị tổn thương vừa như thương xót.
Tim tôi bỗng chốc thấy khó chịu, tôi không dám nhìn cậu ta. Tôi đột ngột đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng một bàn tay nắm lấy tôi!
Giọng nói của Hứa Dực đầy vẻ kiên quyết và chắc chắn.
“Hy Nhã, tớ sẽ chứng minh cho cậu xem, tình cảm của tớ dành cho cậu không phải chỉ là nhất thời, tớ có thể thích cậu rất lâu rất lâu, tớ sẽ chứng minh...”
Giọng điệu quả quyết ấy làm lung lay tâm trí tôi, trong giây lát, tôi gần như không chịu đựng được nữa.
Tôi quyết định lấy trong túi ra số tiền ăn lần này và nói bằng giọng điệu rất lạnh nhạt, tuyệt tình: “Sau này, cậu đừng đến tìm tôi nữa!”.
Nói xong, tôi không nhìn vẻ mặt của Hứa Dực, mà quay đầu bước nhanh về nhà.
Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa, tim vẫn còn đập mạnh.
Nhưng dường như không phải là do chạy nhanh, mà bởi trong lòng hơi hoảng loạn, lo sợ. Nhìn con cá đuôi đen bơi đi bơi lại trong bình thủy tinh trên bàn học, tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh trở lại.
Cái cảm giác ấy...
Giống như trong một khoảnh khắc, tôi đã sắp phản bội Triệt Dã vậy.
Bởi vì sự cô đơn của nỗi nhớ, vì nụ cười cũng rạng rỡ như thế, vì những hành động cảm động khiến người khác khó quên...
Không, không thể nào.
Tôi vội vàng thầm phủ nhận trong lòng.
Nhớ lại hồi trước, Triệt Dã đối diện với lời tỏ tình của tôi, có phải cũng là cảm giác này không? Thích người trước, nhưng lại bị người sau khiến cho cảm động? Nếu như vậy, tôi đã từng khiến Nguyên Triệt Dã cảm động chưa? Người bị cảm động có phải bởi vì đang trong lúc cô đơn nên dễ lung lay hay không?
Trong túi, tay tôi nắm chặt chiếc di động. Chỉ đến khi bị góc nhọn cứa vào tay thấy đau, tôi mới lấy nó ra, viết từng chữ tin nhắn.
Triệt Dã, món nợ của mình đã trả xong, từ nay về sau mình sẽ không cần phải đi ăn cùng với cái cậu Hứa Dực đó nữa.
Đúng vậy, sẽ không cần phải đi ăn bánh mì, ăn các loại thịt viên, và cả mì xào nữa.
Nhưng chỉ vì vậy...
“Sau này, cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Lúc tôi nói câu nói đó, nét mặt chắc phải tàn nhẫn lắm?
Không lâu sau, Nguyên Triệt Dã nhắn tin trả lời.
“Khó khăn lắm mới có người con trai nào chịu đựng được cậu, cậu cũng nên suy nghĩ đi, có cơ hội thì cứ qua lại thử xem.”
Lông mi tôi khẽ rung lên.
Tim tôi cũng run rẩy theo.
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi tưởng chừng như trống rỗng.
Có thể, có thể vốn không hề tồn tại một người bị tôi làm cho cẳm động. Nếu không, làm sao có thể dễ dàng để cho người đã làm cho mình cảm động qua lại với người khác như vậy được...
Nguyên Triệt Dã, lời nói của cậu luôn có sức sát thương rất lớn đối với mình, có thể dễ dàng rạch sâu vào vết thương trong lòng mình.
Những vết thương không thể lành lại được.