Thứ năm, ngày 22 tháng 11 năm 20XX, trời nắng.
Đêm qua nói chuyện về trợ lý nhỉ của bác sĩ Tịch cùng Thịnh tiên sinh, thì ra trợ lý nhỏ là thiếu niên vấp ngã, tính cách không
tốt, làm loạn, suýt vào trường giáo dưỡng, bác sĩ Tịch quản mấy năm mới thu liễm một ít tính tình.
Nói như vậy trợ lý nhỏ còn rất đáng thương, còn nhỏ tuổi hơn mình, người nhà cũng mặc kệ cậu ta, bên mình chỉ có mỗi bác sĩ Tịch, hoàn cảnh này còn rất giống với mình nha, mình cũng chỉ có Thịnh tiên sinh, mình giống như không duyên cớ có thêm một em trai nha, vui vẻ.
Mình hỏi Thịnh tiên sinh trợ lý nhỏ và mình giống nhau không, Thịnh tiên sinh lắc đầu nói một câu “Không giống.” Chỗ nào không giống? Rõ ràng rất giống.
Trong bóng tối thanh âm Thịnh tiên sinh nhiễm một chút nguy hiểm “Các ngươi chỉ có một điểm rất giống” “Điểm nào?” Mình hỏi.
“Tình cảnh đêm nay cực giống.” Mình giật mình, quần đã bị lột, bất ngờ mặt sau không kịp phòng bị bị một ngón tay xông vào, Thịnh tiên sinh lúc nào biết chuyện một ngón tay!
Ai tới giải thích một chút vì sao một ngón tay cũng có thể thoải mái như thế, hay là mình thiên phú dị bẩm, đang hốt hoảng nghĩ đến một câu châm ngôn cuộc sống, gối ôm không cần nhiệt sôi nước, một ngón tay cũng có thể trào.