Dương Tuyết đi ra ngoại viện, dẫn đường cho Mặc Ngọc Cơ đến phòng của mẫu thân.
“Từ biệt nhiều năm, dung mạo của Diễm phu nhân thật sự vẫn không thay đổi chút nào, quả thực khiến Ngọc Cơ không khỏi hâm mộ” Mặc Ngọc Cơ vừa tiến đến, nhìn thấy bóng dáng Diễm Lưu Châu đạm nhiên ngồi chải tóc tại bàn trang điểm, vội vàng bày tỏ thái độ cung kính tán dương nói.
“Có cái gì để hâm mộ cơ chứ? Ta giờ đây cũng chỉ còn là một cơ thể ốm yếu, sinh mệnh như đèn treo trước gió, cũng xứng với một chữ “Mỹ” sao?” Diễm Lưu Châu tự giễu cười cười.
“Ngọc Cơ nào dám nói quá nửa lời, nhiều năm qua đi, Diễm phu nhân dung mạo quả thực một chút cũng không thay đổi, nữ tử trong thiên hạ mà biết được điều này, không biết sẽ có bao nhiêu ghen ghét đố kị” Mặc Ngọc Cơ lặng lẽ đánh giá khuôn mặt trong gương thoáng chốc không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lời nàng nói quả thực không hề sai, Diễm Lưu Châu khuôn mặt nhìn qua chỉ như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, tuyệt sắc dung nhan vẫn không kém năm đó nửa phần, thậm chí càng nhiều vài phần nhu nhược khiến người khác không tự chủ mà muốn ôm nàng vào lòng mà che chở, một chút cũng nhìn không ra rằng nàng đã có một nữ nhi tám tuổi, Ngọc Cơ càng thêm cảm thán, trên đời sao có thể sinh ra một nữ tử đẹp đến như vậy.
“Dương Tuyết, con đi ra ngoài trước đi! Ta có vài lời muốn nói riêng với Ngọc Cơ” Diễm Lưu Châu buông cây lược gỗ tinh xảo trên tay xuống bàn, khuôn mặt trong gương đạm nhiên cười nói.
“Vâng mẫu thân, Dương Tuyết liền ở bên ngoài chờ người, nếu thấy không khoẻ, chỉ cần gọi một tiếng, Dương Tuyết sẽ lập tức tới” Dương Tuyết nói lời này khi, ánh mắt ở Mặc Ngọc Cơ trên người nhìn thoáng qua.
“A Mai cũng sắp làm xong cơm sáng rồi, con qua đó giúp nàng một chút rồi hai người ăn trước đi, không cần chờ vi nương, nương thân thể không khoẻ, đã có Ngọc Cơ hỗ trợ, ” Diễm Lưu Châu ngữ khí ôn hòa nói.
“Ân!”
Dương Tuyết thấy mẫu thân nói thế, có chút ngoài ý muốn, biết chắc mẫu thân tin tưởng vị Ngọc Cơ tỷ tỷ này, trong lòng một tia lo lắng cuối cùng cũng tan đi, sau đó hướng ngoài cửa đi đến.
Chờ sau khi Diễm Dương Tuyết đóng cửa rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Diễm Lưu Châu tức khắc thu liễm, thay vào đó là một thái độ lạnh băng như sương.
“Nói xem đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao ngươi có thể đến gặp ta”
Mặc Ngọc Cơ cung kính cúi đầu quỳ một chân trên mặt đất, hoảng hốt nói “Chủ tử anh minh, Ngọc Cơ lần này tới....”
......
“Mai di, cơm sáng xong rồi chứ, có cần ta giúp gì không?” Diễm Dương Tuyết tiến vào phòng bếp, nhìn bên trong một thân ảnh đang bận rộn nhóm bếp hỏi.
“Cũng sắp xong rồi, tiểu thư ở bên ngoài chờ một chút, nơi này bụi mù nồng nặc, tiểu thư thân mình kiều quý, vẫn là đừng tới thì tốt hơn” Mai di ôn hòa nói, nàng gần bốn mươi tuổi, dung mạo đoan chính, giản dị tuy, không quá xuất chúng nhưng cũng đủ khiến người khác có được ấn tượng là một người phụ nữ hiền từ, hiểu lễ.
“Không sao, để Tiểu Tuyết tới giúp Mai di” Dương Tuyết vén tay áo lên đi qua, động tác thuần thục lưu loát nhào lấy cục bột.
Tuy nói Mai di là giúp việc, nhưng Dương Tuyết cùng mẫu thân đều chưa từng coi nàng trở thành hạ nhân mà đối đãi, mà càng giống như người một nhà sống hòa thuận với nhau.
Hai người làm cùng nhau, thực mau liền chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn.
Tổng cộng có sáu cái màn thầu, một nồi cháo, mấy trái trứng gà cùng bánh rán.
“Mẫu thân nói nàng muốn gặp khách nhân, không ăn cơm sáng, ta để phần cho nàng hai cái màn thầu là được rồi” Diễm Dương Tuyết nói.
“Đã có khách nhân tới, sao tiểu thư không mời đến cùng ăn sáng luôn?” Mai dì thắc mắc hỏi.
“Mẫu thân bảo Tiểu Tuyết đến chỗ Mai di trước là cố ý để ta ra ngoài không muốn ta nghe hai người trong phòng nói chuyện, nếu hiện tại tiến đến, sợ là không ổn” Diễm Dương Tuyết cầm màn thầu thở dài nói, đối với tâm tư của mẫu thân nàng vẫn là hiểu được vài phần.
Mai di gật đầu, không có nói nữa, nàng từ tám năm trước liền đến nơi đây, chiếu cố đôi mẹ con này sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, biết phu nhân thân thể vẫn luôn không tốt, thường xuyên bỏ bữa, đều là dựa vào uống thuốc chống đỡ qua ngày, một ngày có thể ăn một cái bánh bao đã tính là không tồi.
Diễm Dương Tuyết cùng Mai di ngồi trên bàn, mỗi người trong tay cầm một cái màn thầu.