Ngày hôm sau, sau khi Dương Tuyết nghe được một hồi tiếng gà gáy lảnh lót, liền từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
Nàng theo thói quen vươn vai một cái, rồi lại như mọi ngày rời giường thay y phục, giống như không còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra cái gì, đến cả vết thương ở mu bàn tay cũng khôi phục nguyên dạng, một chút dấu vết của sẹo cũng không còn lưu lại.
“Ta sao có thể ngủ đến bây giờ mới rời giường được cơ chứ, ai nha! Còn phải làm cơm sáng cho mẫu thân nữa!” Nàng vội vàng chạy ra phòng.
Đi vào phòng bếp, Dương Tuyết thuần thục hành động, đầu tiên là cho gạo vào nồi, tiếp đến là lấy củi nhóm lửa, hết thảy đều vô cùng nhịp nhàng mà tiến hành.
“Kỳ quái, Mai di sao lại chưa thức dậy?”
Bình thường lúc này, nàng không phải đã sớm rời giường đến đây làm cơm sáng rồi sao, sao hôm nay lại chậm trễ như vậy, mặt trời đều sắp mọc rồi.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào .
“Phu nhân ngươi thật sự phải rời đi bây giờ sao, chuyện này thật sự quá vội vàng, ta cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa phu nhân vẫn còn đang bệnh nặng...”
Mai di đang ở bên cạnh cật lực khuyên bảo, lôi kéo cánh tay Diễm Lưu Châu không bỏ.
“A Mai à, ta biết những năm gần đây ngươi đã vì mẹ con chúng ta mà tận tâm tận lực, nhưng buổi tiệc nào cũng đến lúc phải tàn, ngươi và ta duyên phận đã hết, cũng đến lúc phải chia tay tại đây, viện này là ta mua, hiện tại ta rời đi, nó chính là của ngươi, đây là khế nhà đất, ngươi nhỡ giữ cẩn thận, cũng coi như là món quà của ta để báo đáp những năm nay ngươi vất vả chiếu cố mẹ con chúng ta” Diễm Lưu Châu đem một trương khế nhà đã ố vàng nhét vào trong tay Mai di.
“Việc này sao có thể....”
Mai di hoảng sợ, trăm triệu không dám nhận lấy khế nhà.
“Mẫu thân!” Dương Tuyết nghe được tiếng ồn bên ngoài, từ trong phòng bếp chạy ra, liền nhìn thấy một màn như vậy giữa mẫu thân và Mai di, ngoài cửa còn có một chiếc xe ngựa.
“Tiểu Tuyết! Mau tới đây, vi nương cũng đang muốn tìm con” Diễm Lưu Châu nhìn về phía Dương Tuyết vẫy vẫy tay nói.
Dương Tuyết không nghi ngờ gì, lập tức đi tới bên cạnh mẫu thân.
“Phu nhân tiểu thư, các ngươi thật sự phải rời đi?” Mai di thập phần không nỡ nói, nàng có một loại dự cảm, phu nhân cùng tiểu thư rời đi lần này sợ rằng sẽ không bao giờ trở lại, người như phu nhân vừa nhìn liền biết không phải sinh ra từ nơi thâm sơn cùng cốc, từng hành động lời nói đều toán ra phong phạm của đại gia tộc, nói không chừng còn là danh môn khuê tú trong thành, sao có thể sống mãi ở nơi nông thôn hẻo lánh này.
“Không sai! Ta cùng Tiểu Tuyết đều phải đi, rời đi nhiều năm như vậy, cũng là thời Diễm Lưu Châu ta phải trở về rồi” nàng ôn hòa cười nói, ánh mắt lại ánh lên một vẻ xa xăm.
“Chúng ta phải rời đi? Chuyện này không phải có chút quá đột ngột đi?” Dương Tuyết có chút ngoài ý muốn, mẫu thân không nói cho nàng trước về việc này, mà cũng không phải không nói, chỉ là những gì tối qua nàng đều đã quên sạch, một chút cũng nhớ không nổi.
“Không cần hỏi nhiều, trên đường đi, vi nương sẽ giải thích cho con sau” Diễm Lưu Châu nói, lại quay đầu nhìn Mai di nói “Thời gian cũng không còn sớm, mẹ con chúng ta tức khắc phải lên đường, nếu là có duyên, liền sẽ gặp lại, nếu vô duyên, ngươi cũng không cần mong chờ”
Nói xong, nàng liền kéo nữ nhi đi về phía xe ngựa đang chờ ngoài cửa, chỉ để lại Mai di đứng lẻ loi một mình.
“Mẫu thân, Tiểu Tuyết quần áo còn chưa có thu thập, cũng chưa nói lời từ biệt với Mai di.....”
Dương Tuyết muốn giãy giụa, lại cảm giác tay của nương cứng như đá, làm thế nào cũng không thoát ra được, trong lòng rầu rĩ, mẫu thân võ công thật khó lường, nội lực này chỉ sợ là đã tiến vào tiên thiên cảnh giới !
Đợi khi mẹ con hai người tiến vào xe ngựa, xa phu lập tức điều khiển xe rời đi, xe ngựa tốc độ không chậm, rất nhanh liền ra khỏi thôn trang.
Khi xe ngựa chạy qua nhà Đại Ngưu ca, cả Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu đều từ trong phòng chạy ra, ngơ ngẩn nhìn xe ngựa đang từ từ biến mất, xe ngựa từ khi vào thôn bọn họ liền chú ý tới, hiện tại rời đi, như vậy Dương Tuyết cũng theo đó mà đi rồi, hai người trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, chỉ hận không kịp qua nói lời từ biệt cuối cùng.
Bên trong xe ngựa, Diễm Lưu Châu đột nhiên nâng lên ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái vào giữa mày Dương Tuyết, một ánh sáng nhạt bỗng chốc tiến vào giữa mày Dương Tuyết, ngay sau đó, nàng liền cảm giác như có một thứ gì đó được loại bỏ, một luồng ký ức từ sâu trong linh hồn cũng theo đó mà xuất hiện.
“Mẫu thân! Này....” Nàng cuối cùng cũng đã nhớ lại những điều tối qua mẫu thân nói......