Khi đến cửa phòng khám con rắn nhỏ nhiệt liệt đề cử, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc mới nhớ ra vì sao cái tên này lại nghe quen như vậy.
Chủ nhân của chó chăn cừu gặp qua lúc trước cũng đã từng nhiệt liệt đề cử đến phòng khám này, nghe danh tiếng có vẻ rất được. Đáng tiếc lúc đó Dương Nghiễn không để một phòng khám nho nhỏ vào mắt, tùy tay ném danh thϊếp không biết đi nơi nào, Phong Tiểu Tiểu chỉ liếc mắt một cái tự nhiên ấn tượng không sâu.
Em gái lễ tân ở tiền sảnh chợt nhìn thấy nhiều người đến như vậy có chút kinh ngạc, dù sao tuy rằng có không ít người mang thú cưng đến khám bệnh, nhưng nhiều người như vậy lại chỉ để đưa một con chó, hơn nữa lại là một con chó cỏ, thì thật sự là hiếm thấy. Không lẽ tin đồn về sự kiện chó cỏ bắt cướp ở quảng trường ảnh hưởng sâu sắc đến thế sao?!
Nói thầm trong bụng thế thôi, em gái lễ tân vẫn rất nhanh tươi cười đón chào: “Xin hỏi quí vị đến để làm đẹp cho thú cưng, chích ngừa hay là khám bệnh?”
Dù rằng nhìn thấy những người này ôm chó cỏ bộ dáng hấp hối thì hẳn đúng là đến xem bệnh. Nhưng cũng khó đảm bảo rằng không phải chó nhà người ta đang nghỉ trưa?! Hơn nữa vẫn phải đi theo trình tự, lại nói, đăng kí thu phí cũng cần điền chút thông tin.
“Khám bệnh.” Dương Nghiễn kiên nhẫn không tốt nhìn một vòng, phát hiện ngoại trừ em gái này thì không còn người nào khác, vì thế mở miệng: “Bác sĩ đâu?!”
Em gái lễ tân cười như trước: “Bác sĩ trực ban sẽ quay lại ngay, không bằng bây giờ tôi đưa các vị đi đăng kí?”
Dọc trên đường đi tình huống của chó cỏ không chuyển biến tốt nhưng cũng không đi theo chiều hướng xấu, điều này làm trong lòng Dương nghiễn cũng dịu hơn chút. Lại nói dù sao cũng đã đến đây, giờ muốn đổi đến phòng khám khác phỏng chừng càng tốn thời gian hơn, còn không thể cam đoan bác sĩ ở chỗ khác có khả năng chữa trị cho thú cưng nhà mình hay không. Vì thế tuy rằng không có mấy kiên nhẫn, Dương Nghiễn vẫn nhíu lông mày cùng em gái đi đăng kí.
Điền xong thông tin, giao tiền, vừa làm xong thủ tục, một người đàn ông mặc áo blouse trắng xách túi mua sắm đi vào, ngũ quan rất bình thường, quả thật không thấy được đẹp trai như thế nào trong miệng Bạch Xà.
Vừa thấy trong phòng khám nhiều người như vậy , còn có một con chó cỏ đã đặt trên giường, áo blouse trắng rất nhanh phản ứng lại: “Thú cưng các vị có chuyện gì?”
Nhìn đến vị bác sĩ này, Dương Nghiễn quay đầu lại đi thẳng vào vấn đề: “Trúng độc.”
“À, trúng độc…” áo blouse trắng bình tĩnh gật đầu, thuận tay đi đến ghế sô pha bên cạnh, chuẩn bị thả túi mua sắm xuống, sau đó đột nhiên sửng sốt: “Trúng độc?!”
Một con chó trúng độc?!
Nghĩ nghĩ áo blouse trắng có chút không xác định chần chờ hỏi: “Là ngộ độc thức ăn sao? Ăn nhầm socola?”
“Độc rắn!” Dương nghiễn không kiên nhẫn: “Các anh chỗ này có thể trị hay không? Không thể thì nói sớm, tôi nắm thời gian đến nơi khác.”
“Rắn…” Áo blouse trắng có chút không biết nói gì, một con chó cỏ trúng độc rắn trong thành phố hiện đại…Tình huống này thì cho dù hắn làm nhiều năm thú y cũng chưa từng gặp qua: “….Cá nhân tôi đề nghị các vị nên đưa đến bện viện chính qui, độc rắn thì trừ huyết thanh cũng chẳng còn cách nào khác.”
Phong Tiểu Tiểu sách một tiếng: “Anh xác định?!”
“…” Áo blouse trắng không biết nói gì, hắn cũng hiểu đề nghị của mình có chút hoang đường, đưa một con chó cỏ đến bệnh viện cũng đã là quấy rối, lại muốn lấy loại dược phẩm cao cấp như huyết thanh cho một con chó dùng…Phỏng chừng bọn họ sẽ trực tiếp bị bảo vệ đá ra ngoài.
Tiểu bạch xà giấu trong tay áo Dương Nghiễn lặng lẽ nói: “Phòng khám này thật sự rất lợi hại, khi chữa cái đuôi em không cẩn thận cắn phải một con thỏ, vậy mà cứu được luôn á.”
Dương Nghiễn nghe được nhướng mày, mắt nhắm lại mở, nhìn thẳng áo blouse trắng nửa phút, đến khi đối phương bị nhìn đến mất tự nhiên mới đột nhiên mở miệng: “Tôi không tìm anh, vị bác sĩ tên Ngao Tiềm có ở đây không?”
Áo blouse trắng ngẩn người: “Anh là bạn của bác sĩ Ngao? Đoạn thời gian trước anh ta đã từ chức, từ đó đến giờ tôi cũng chưa từng gặp qua anh ta.”
“Di động? QQ? Địa chỉ gia đình? Không thể nào ngay cả cách liên lạc của đồng nghiệp cũng không biết chứ?!” Phong Tiểu Tiểu xen mồm.
Vừa nghe câu hỏi của Dương Nghiễn cô đã hiểu, phỏng chừng là anh Hai “xem” ra cái gì, nhưng mà hiện tại năng lực của mọi người đều quá cạn, rất nhiều điều Dương Nghiễn xem vẫn không trọn vẹn, cho nên có đôi khi vẫn không thể không mở miệng hỏi.
Áo blouse trắng chưa nói, em gái lễ tân đã một bộ dáng buồn bã mất mát than nhẹ: “Kỳ thật tôi cũng đã liên tục cố gắng liên lạc với bác sĩ Ngao…” Hoa trong gương trăng dưới nước, chuyện này là đả kích cỡ nào đối với một em gái bộ dạng không tính kém chứ.
Thì ra đúng thật là không biết…Phong Tiểu Tiểu cũng không có cách.
Cùng Dương Nghiễn liếc mắt một cái, sắc mặt người sau đã trầm muốn nhỏ nước. Mà ba côn đồ đã sớm lui đến một bên ngay cả thở mạnh cũng không dám, dù sao cũng là bọn đến cầu người giúp đỡ nên thú cưng người ta mới trúng độc, lúc này ba người sợ Dương Nghiễn đột nhiên nhớ tới bọn họ chính là căn nguyên tai họa.
Thời điểm mấy người trầm mặc, áo blouse trắng đã rửa sạch tay đến bên người chó cỏ nằm ngay đơ trên giường, chống mí mắt, cầm móng, nhu niết một phen sau lắc đầu: “Tôi không có cách nào, các vị nên chuẩn bị hậu sự đi là hơn.”
“…”
Gϊếŧ!
Gân xanh trên trán Dương Nghiễn rất hoạt bát mà nhảy vài cái, khi đang nghiêm túc cân nhắc tính toán khả năng gϊếŧ con rắn nhỏ dưới ống tay áo này cùng áo blouse trắng một lúc, cửa phòng khám bị đẩy ra, lại một người tiến vào.
“Ủa?” Người vừa tới nhìn thấy mấy người bên trong đầu tiên là mừng rỡ, lại nhìn chó cỏ nằm trên giường bệnh sau mới biến thành kinh ngạc: “Chị em, chó cỏ nhà cô sao vậy?”
Lại là thanh niên chủ của con chó chăn cừu, đối phương tỏ vẻ khó có thể tin khi gặp lại mãnh khuyển ở trong này. Dù sao lúc trước mình cho danh thϊếp, người ta hoàn toàn không quan tâm, sau cũng chưa hề gặp ở trong này, anh thanh niên cũng nghĩ danh thϊếp của mình đưa đã sớm bị vứt…Mà sự thật đúng là thế…Không ngờ hôm nay chỉ đi dạo thuận tiện ghé qua mua ít đồ dùng cho thú cưng vậy mà lại gặp được…
Dương Nghiễn không có tâm tình để ý anh ta, Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ buông tay giải thích: “Mãnh khuyển sắp treo rồi, danh y phòng khám này dường như đi ăn máng khác.”
Thanh niên nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ bừng tỉnh: “Các cô nói bác sĩ Ngao?”
“Vô nghĩa, bằng không chẳng lẽ là áo blouse này?!” Phong Tiểu Tiểu xem thường.
Thanh niên gật đầu: “Gần đây bác sĩ Ngao bị bệnh, hình như luôn tĩnh dưỡng ở nhà, các cô muốn tìm anh ấy nên trực tiếp đến nhà.”
“Nếu biết nhà anh ta thì chúng tôi đã…ách?!” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên hoàn hồn: “Anh, anh biết vị bác sĩ kia?!”
Thanh niên vui vẻ: “Ở sát vách nhà tôi chứ đâu, rất gần.” Vừa dứt lời, thanh niên cảm thấy mình hoa mắt, tiếp theo chỉ thấy Dương Nghiễn nắm cổ áo anh ta kéo ra ngoài: “Đưa tôi đi!! Lập tức, lập tức!”
“Ách…” Cường thưởng dân nam nhà lành giữa ban ngày ban mặt dường như không tốt đâu anh Hai.
Còn tiếp...