Đan dược Thái Thượng Lão Quân ra tay điều chế quả nhiên hiệu quả nhanh, chất lượng đảm bảo, không tác dụng phụ.
Sau hôm chia tay ở biệt thự, vì xác nhận hiệu lực của đan dược không giấy chứng nhận kia, Phong Tiểu Tiểu cố ý lượn vài vòng trước mặt tóc đỏ, nói dễ nghe thì gọi là nghiệm chứng, nói khó nghe thì là rảnh rỗi đùa giỡn. Tóc đỏ quả thật đã khôi phục một bộ biểu tình kiêu ngạo vô pháp vô thiên, hoàn toàn không biết mình đang nhắm tử lộ mà đi, cứ thích đắc tội mấy vị thần tiên từng sợ phải chết.
Nhưng mà BUG(*) nhỏ vẫn phải có, ví dụ như xóa trí nhớ không loại bỏ được cô em gái ốm yếu khi tỉnh dậy hỏi về người cô gái nhìn thấy ngày hôm đó. Ví dụ như nói đàn thuộc hạ của tóc đỏ tự nhiên bốc hơi khỏi nhân gian….Vấn đề trước bị tóc đỏ tự cho là em gái ngủ mơ hồ, thuận miệng có lệ qua. Vấn đề sau lại khó giải thích, có điều sau khi bị Khương Lễ ra tay chèn ép, lão đại giang hồ kết nghĩa cùng tóc đỏ rất nhanh bị thanh tiễu, vì thế sau khi tóc đỏ nghe đôi câu vài lời về kết cuộc của lão đại kia xong, cũng chỉ tưởng đối phương phạm tội bỏ trốn thuận tiện mang thủ hạ theo, oán giận vài câu rồi cũng bỏ qua.
(*) Bug: trong tiếng Anh nghĩa là con bọ, nhưng trong thuật ngữ tin học thì đây là từ nói về những lỗi nhỏ mà dựa vào nó mà can thiệp vào các chương trình máy tính. Cứ hiểu nôm na là lỗi hệ thống
Bởi vì trước khi tóc đỏ ăn Vong Ưu tán đã nhắc nhở, Dương nghiễn coi vậy mà cũng xem trọng, thuê thám tử chú ý mọi tình huống xung quanh nhà tóc đỏ, sau đó phát hiện quả thật có người của lão Hồ tiếp xúc với cậu em trai trên danh nghĩa của mình. Cái loại chuyện mua hung này đúng là có thể xài đấy, nhưng mà sở dĩ không thể đánh nhịp liên tục cũng bởi mấu chốt là ở phí dụng.
Giá trị con người Dương Nghiễn kì thật rất cao, tựa như lời hắn tự nói về mình lúc trước, vài ngàn vạn chẳng là gì. Lão Hồ có tham ô cũng không ra được nhiều như thế, tính toán nhỏ nhặt liền tính toán đến thằng nhóc tóc đỏ mang tiếng con hoang nhà họ Dương này, mà nếu tóc đỏ có thể ra được số tiền đó thì trước đây hắn cũng đã không chơi với Nhị Lang Thần lâu như vậy rồi.
Sản nghiệp sát thủ này chủ yếu là mua bán bằng tiền mặt, không có tiền, không phục vụ, vì thế hiện tại Hồ lão đầu đang rối rắm không biết nên thuê một tên sát thủ rẻ mạt hay là nên nghĩ biện pháp đi hốt một khoản tiền…
“Nhiều không dám nói, nhưng ít nhất thì hai tuần tới đây hẳn là không thành vấn đề.” Dương Nghiễn một bên đảo thịt trong nồi một bên vô tư kết luận.
Thời tiết gần đây không tốt, làm cho chuyện làm ăn của tiệm gốm cũng xuống dốc không phanh theo. Mấy vị thần tiên nhàm chán chẳng có chuyện gì làm, cả ngày ổ trong tiệm thành một đống, không phải lên mạng thì chính là vây quanh bếp, thường xuyên tụ tập chung một chỗ cũng khiến không khí càng hòa hợp hơn trước nhiều.
Nghe xong Dương Nghiễn nói, Phong Tiểu Tiểu đầu tiên là tỏ vẻ không đồng ý: “Anh cũng đừng quá tự tin, ý tưởng của một người thay đổi là chuyện trong nháy mắt, lỡ như lão Hồ đột nhiên tỉnh ngộ động kinh lên đập nồi bán sắt thì sao…Ừ, quả nhiên ăn chung với em gái Tinh Vệ là phải chọn ăn lẩu, lại quăng thêm thịt xuống đi em.”
Y Y bé nhỏ tay trái siết thành đấm, tay phải cầm đũa, vẻ mặt thâm cừu đại hận nghiến răng nghiến lợi không ngừng quăng đồ ăn vào trong nồi nước, phát triển tinh thần vì người quên mình, từ khi lên bàn ăn chưa hề động qua một miếng, không lấp đầy nồi nước này thề không bỏ qua….Coi tốc độ “lấp nồi” của cô, chống lại tốc độ tiêu hao của vài người lại cân bằng một cách vi diệu.
Khương Lễ cắn chiếc đũa có vẻ rối rắm: “Hay là mọi người thuê mình đi, vừa lúc năm nay chỉ tiêu của mình không đủ. Mình giúp mọi người gϊếŧ ông Hồ tỉnh trưởng kia, như vậy không phải tiện rất nhiều sao?”
“Không có tiền.” Dương Nghiễn liếc mắt qua một cái.
Thằng này quả nhiên là tâm độc thủ ngoan, Nữ Oa thuê chỉ cần một đồng, có gϊếŧ thiên vương lão tử cũng không vấn đề. Mình bên này còn chưa há mồm đã trực tiếp ra giá sàn 50 vạn, vừa nghe nói đối phương là tỉnh trưởng xong lại dứt khoác gấp 10, thật đúng là nghiêm túc khi giải quyết việc chung, ở cùng nhà lâu như vậy cũng không thấy người ta cho mình cái giá hữu tình…
Lại nói trước sau Dương Nghiễn cũng tự phụ là Thiên Đình đệ nhất chiến thần, cho dù có tiền cũng không xài như vậy.
Khương Lễ u oán liếc nhìn Dương Nghiễn, vùi đầu thương tâm cắn khoai tây—–đồng bạn không chịu chiếu cố công việc làm ăn , xem ra đành phải dành thời gian về nhà nhận thêm việc cho đủ chỉ tiêu.
Có thể là do “lấp nồi” mỏi tay, Y Y bé nhỏ thả đũa vẫy vẫy cánh tay, thở phào một hơi đứng lên nghỉ ngơi: “Em nghỉ trước một lát, mọi người ăn tiếp.”
Tật xấu của cô gái nhỏ này chính là không thể nhìn thấy chai lọ đựng chất lỏng, vừa thấy nồi lẩu là lập tức có xúc động muốn lấp đầy, cho nên muốn nghỉ ngơi cũng chỉ có thể đứng sang bên cạnh. Về phần ăn cơm? Vậy thì thế nào cũng phải chờ mọi người ăn xong rồi, thời điểm nồi lẩu cạn nước cái đã.
Bởi vì cửa hàng nghỉ bán, cho nên cửa đã đóng lại, mấy người ở nhà sau làm ổ trong căn phòng nhiệt khí bốc hơi, Y Y cảm thấy kín gió, đến bên cửa sổ thuận tay đem cửa sổ đẩy ra, sau đó kinh ngạc: “Trời lại mưa?!”
Ngoài cửa sổ quả nhiên là trời mưa tầm tã, lúc nãy đóng cửa sổ tán gẫu quá hăng say, không ai phát hiện chuyện này, một khi mở cửa sổ nhất thời một cỗ hơi lạnh mang theo hơi thở ẩm ướt ùa vào.
“Không phải chứ?!” Phong Tiểu Tiểu cắn chiếc đũa ghé lại, vươn cổ ra bên ngoài lại buồn bực: “Quần áo của tôi cả tuần rồi vẫn chưa khô, rốt cuộc thì trời khi nào có thể nắng đây?”
Chăn trong nhà đều sắp bốc mùi, theo lí thuyết thì tháng này đâu phải mùa mưa.
“Dự báo thời tiết nói là do ô nhiễm môi trường, vài năm nay khí hậu càng lúc càng khác thường, nói không chừng ngày nào đó lòi ra cái tận thế, mọi người đều chơi xong.” Dương Nghiễn cười nhạo: “Hay là cũng vì thế mà Lí Trường ham thích tìm đồng nghiệp tu luyện, tranh thủ phi thăng trước khi tận thế tới.”
Phong Tiểu Tiểu vừa nghe cũng cười: “Nếu Ngao Quảng vẫn còn thì chuyện hành vân bố vũ này do hắn quản. Quốc gia nếu có Long Vương tọa trấn, vậy một năm bớt biết bao nhiêu thiên tai.” Nói xong nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ em gái bên người: “A, quên mất là em chết đuối ở Đông hải.”
Cô nương Y Y cũng không biết trả lời ra sao, cô là tinh quái truyền thừa, không mang theo trí nhớ, tuy rằng nghe qua thần thoại chuyện xưa, bản năng ghét thủy cũng có, nhưng đối với một cái tên vẫn là dậy không nổi cảm xúc gì.
Đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bang bang gõ cửa, mặc dù ở hoàn cảnh như vậy, lại cách một đường cộng thêm một phòng nhỏ nhưng mấy người không ai là tầm thường, tự nhiên vẫn nghe rõ ràng.
Loại thời tiết này còn có ai sẽ đến?!
Mấy người liếc mắt nhau một cái, cuối cùng phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu sai khiến nhân viên cửa tiệm: “Tiểu Y, mở cửa xem là ai.”
Em gái Tinh Vệ ai oán liếc mắt Phong Tiểu Tiểu một cái, ngoan ngoãn chống ô đi mở cửa, chốc lát sau mang về ba tên côn đồ: “Chị Phong, bọn họ nói tìm chị.”
Ba côn đồ quen thuộc mang bộ mặt cười đến nịnh nọt.
“Mấy cậu…” Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói: “Chuyện gì?”
Ba côn đồ mày xem tao, ta nhìn mày, đẩy đưa đẩy đưa trong chốc lát rốt cuộc tuyển ra đại biểu: “Đại thần, bọn em có một người anh em muốn nhờ mọi người bắt yêu.”
“…”
Bắt yêu?!
Để Nữ Oa đi chém gϊếŧ bát cơm của đạo sĩ?! Còn tiếp...