Tiếng nước chảy ào ào, Vương Thanh cọ rửa thân thể, nhưng lại không làm giảm đi cảm giác khô nóng trong người. Vật nóng rực phía dưới dần dần ngẩng đầu. Đã sớm trổ mã Vương Thanh không phải là không có len lén tự mình làm qua, nhưng mà lần này cùng những lần khác không giống nhau.
Vương Thanh hít sâu một hơi, đưa tay nắm vật nóng rực của mình, vừa nhớ đến hình ảnh lúc nãy vừa chậm rãi động.
Không được, vẫn là không được... Vương Thanh có chút quẫn bách đứng dưới vòi sen. Bàn tay cần vật nóng bỏng chậm rãi buông xuống, cả người ngửa về sau tựa vào vách tường lạnh như băng. Trong nháy mắt một trận mát rượi tập kích thân thể.
Vương Thanh mím môi tưởng tượng gương mặt đang say ngủ của Phùng Kiến Vũ, bàn tay mới buông xuống lần nữa nâng lên cầm vật nóng bỏng đã sớm đứng thẳng, lần này bắt đầu từ từ động. Vương Thanh tựa vào trên vách tường, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, cuối cùng sau một tiếng thở dốc nặng nề, bắn ra ngoài.
Dựa vào vách tường một hồi, Vương Thanh mới đứng thẳng thân thể, đơn giản cọ rửa một phen. Vương Thanh cau mày, lau khô thân thể,chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông liền rời phòng tắm. Vương Thanh rõ ràng cảm nhận được cảm giác khô nóng bên trong thân thể vẫn chưa có hoàn toàn biến mất, bất đắc dĩ đến tủ lạnh tìm bia lạnh, xuy một tiếng mở lon, ngẩng đầu lên từng ngụm từng ngụm uống hết. Muốn cho mình hạ nhiệt một chút.
Vương Thanh tiện tay đem lon bia ném vào thùng rác, lại đứng trước tủ lạnh suy nghĩ một chút, sau đó hít thở sâu hai cái, lúc này mới đi về phòng ngủ.
Vương Thanh đưa tay điều chỉnh độ sáng của đèn ngủ đầu giường, sau đó lẳng lặng ngồi ở mép giường, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phùng Kiến Vũ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu
Phùng Kiến Vũ khó chịu vung tay lên, trong miệng còn lẩm bẩm: Con muỗi hư, đừng cắn ta gì gì đó, sau đó trở mình tiếp tục ngủ say.
Phùng Kiến Vũ xoay mình làm cái chăn mỏng một nửa rớt xuống giường một nửa đè ở dưới người, xương quai xanh tinh xảo cùng hai chân thon dài cũng vừa vặn không bỏ sót bại lộ ở trước mặt Vương Thanh. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thật ra thì thân thể của Phùng Kiến Vũ thì Vương Thanh nhắm mắt lại cũng có thể mô tả đi, nhưng là giờ phút này trong lòng Vương Thanh có chút rung động
Tầm mắt từ mặt Phùng Kiến Vũ dần dần dời xuống, dừng lại ở khuôn ngực phập phồng, lướt qua cái mông vểnh tới hai chân thon dài, Vương Thanh lần nữa nuốt nước miếng một cái. Cảm giác khô nóng mới vừa nhịn xuống lại lần nữa xông lên, Vương Thanh lại chỉ có thể liều mạng ép rung động kia xuống, đáy lòng ảo não, đưa tay đem chăn phủ kín Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh đứng lên, vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ, lại không nhịn được lần nữa nhớ tới hình ảnh trong DVD lúc nãy, không tự chủ đem mình cùng Phùng Kiến Vũ đổi thành hai người trong DVD
Không, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy! Đại Vũ còn nhỏ, hắn còn chưa có chuẩn bị xong tất cả, hiện tại sao có thể muốn những thứ này!!
Vương Thanh quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn khuôn mặt say ngủ của Phùng Kiến Vũ nữa, có chút chật vật chạy tới phòng khách. Vương Thanh thở hổn hển ngã ở trên ghế sa lon. Kéo chăn vừa rồi ném trên ghế sa lon tùy ý đắp lên người. Nhắm mắt, ở trong lòng không ngừng ra lệnh chính mình: Không suy nghĩ gì cả, không cần nhớ gì cả...
Nhưng mà không như mong muốn, càng không muốn thì lại càng chui vào trong đầu. Vương Thanh ở trên ghế sa lon lăn qua lộn lại không ngủ được. Vật nóng rực phía dưới lại bắt đầu rục rịch, hắn trở mình, không nhịn được kẹp chặt hai chân, ở trong lòng yên lặng đếm cừu, Vương Thanh không nhớ đêm đó mình đếm tới bao nhiêu mới ngủ được
Nhưng mà, một đêm này,trong giấc mộng của hắn chỉ có một người, cười đùa,vui chơi, nghịch ngợm, mơ hồ, nũng nịu, tức giận, đáng yêu, còn có mang một tia cám dỗ... Tràn đầy, toàn bộ trong mộng đều là Phùng Kiến Vũ.
Từ sau ngày đó, biểu hiện của Vương Thanh có cái gì đó rất không đúng. Trước kia hai người ngủ chung một chỗ, Vương Thanh hận không thể đem Phùng Kiến Vũ ấn vào trong ngực không buông tay, bây giờ luôn là chờ sau khi Phùng Kiến Vũ ngủ say,một mình len lén chạy đến ngủ trên ghế sa lon, thậm chí có cuối tuần, Vương Thanh còn chạy về nhà, hoặc là ở lại trường.
Lúc trước Vương Thanh mặc dù luôn nghĩ Phùng Kiến Vũ là của một mình hắn, nhưng mà không có ý nghĩ gì. Từ sau khi xem DVD, một ít hình ảnh liền bắt đầu không ngừng xoay quanh trong đầu. Vương Thanh mỗi lần nhìn Phùng Kiến Vũ cười cũng sẽ không nhịn được có chút kích động muốn nói với cậu, nhưng mà hắn lại sợ.
Có thể là ở trường học, hai người vẫn là giường trên giường dưới, cho nên Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ không buồn không lo, thỉnh thoảng cùng Lâm Thư cười đùa nháo một phen, thỉnh thoảng khi dễ Trương Nhạc một chút, học người ta văng ra đôi câu Đông Bắc. Cũng không phát hiện Vương Thanh có chút không đúng. Chẳng qua là Phùng Kiến Vũ rõ ràng cảm giác được khoảng thời gian sống chung đơn lẻ của hai người ít đi rất nhiều.
Phùng Kiến Vũ vẫn không nhịn được than phiền, đã lâu rồi không nằm ngủ trong ngực Vương Thanh.
Cho nên đến một cái cuối tuần, Phùng Kiến Vũ cũng không để ý lý do của Vương Thanh la hét phải về nhà nhỏ. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ hứng thú bừng bừng ở đó lẩm bẩm buổi tối muốn đi siêu thị mua cái gì quà vặt, sau đó mình ở nhà làm thức ăn. Vương Thanh nhìn bóng lưng của Phùng Kiến Vũ hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn hắn cưng chìu cười cười, liền đưa tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ nói: " Được." Còn tiếp...