Chương 29

Miệng lưỡi linh hoạt chậm rãi ở dạo chơi trên người Phùng Kiến Vũ, từ vành tai đến bụng dưới, đến bên đùi, không có một nơi nào không bị Vương Thanh nhẹ nhàng hôn qua. Môi Vương Thanh lưu luyến bên đùi Phùng Kiến Vũ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn thịt non nơi đó, nhẹ nhàng quấn quít nhau.

"Ân, nơi đó..." Phùng Kiến Vũ cảm nhận được Vương Thanh càng ngày càng hướng vào bên trong, có chút kinh ngạc bỗng nhiên mở mắt ra. Chỉ thấy Vương Thanh hướng về phía Phùng Kiến Vũ xấu xa cười một tiếng, tiếp theo sau đó vùi đầu vào giữa hai chân cậu. Cánh mũi Vương Thanh lơ đãng chạm vào vùng nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ, cậu không tự chủ hơi run rẩy, có chút khó nhịn đong đưa người.Cảm giác xa lạ khiến cho Phùng Kiến Vũ không biết phải xoay sở như thế nào.

Vương Thanh tựa hồ cảm nhận được Phùng Kiến Vũ run rẩy, nhỏm dậy cười cười. Nhìn trong mắt Phùng Kiến Vũ ngậm hơi nước, ngón tay nắm gra trải giường, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ như có như không đang dày vò cậu

Vương Thanh đưa tay nâng một chân Phùng Kiến Vũ khoác lên vai mình,

lần này cậu chỉ là có chút xấu hổ nhìn Vương Thanh một cái, mà Vương Thanh liền bị một cái ánh mắt như vậy làm cho du͙© vọиɠ càng lúc càng sâu

Vương Thanh trấn an hôn hôn Phùng Kiến Vũ, sau đó sẽ lần đem miệng lưỡi chuyển tới đùi trong non mịn của cậu

" Ân..." Theo một cái gặm cắn của Vương Thanh là một tiếng hừ nhẹ của Phùng Kiến Vũ. Đùi trong trắng nõn của Phùng Kiến Vũ

bị Vương Thanh mυ"ŧ ra một đóa hoa nhỏ đỏ tươi. Phùng Kiến Vũ cảm thấy một trận tê dại từ đùi non thẳng tới đầu, cậu không tự chủ muốn khép lại hai chân, lại bị Vương Thanh đầu óc xấu đè lại.

Vương Thanh cười nhẹ một tiếng, lực độ liếʍ hôn cũng tăng thêm, lần này đổi thành ở bộ vị trọng điểm của Phùng Kiến Vũ đảo quanh. Phùng Kiến Vũ ngước mắt nhìn Vương Thanh đầu óc xấu xa, bất mãn đưa chân đá Vương Thanh một cái, uy hϊếp nói: "Bại hoại, còn không giúp tớ!" Chẳng qua là thanh âm uy hϊếp mang du͙© vọиɠ vào thời khắc này liền tỏ ra giống như nũng nịu vậy.

Vương Thanh hôn lên mặt Phùng Kiến Vũ, sau đó kéo một cái gối đặt dưới thắt lưng Phùng Kiến Vũ, lúc này mới mang vẻ khẩn trương tìm kiếm phía sau Phùng Kiến Vũ Bộ phận chưa bao giờ bị người khác thăm dò lại bị ngón tay hơi lạnh của Vương Thanh xâm chiếm, Phùng Kiến Vũ theo bản năng khép lại hai chân.

"Ngoan, Vũ Vũ, thả lỏng. " Vương Thanh một bên trấn an hôn Phùng Kiến Vũ, một bên dùng kem dưỡng da tay ở huyệt khẩu Phùng Kiến Vũ đảo quanh. Phùng Kiến Vũ hít sâu một hơi, sau đó hai tay đặt lên bả vai Vương Thanh, từ từ thả lỏng thân thể của mình. Phùng Kiến Vũ biết nếu như lúc này trên người mình không phải Vương Thanh thì cậu nhất định sẽ quơ đao chém người. Nhưng mà người này là Vương Thanh. Cho nên mới phải cam tâm tình nguyện như vậy, thậm chí còn dùng chiêu thức làm bộ uống say sau đó cùng hắn say rượu loạn tính để bức hắn đối mặt với tình cảm này.

Cảm thấy Phùng Kiến Vũ ngầm cho phép, Vương Thanh cúi đầu xuống ngậm vật nóng bỏng của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh một bên nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ phân thân nhằm phân tán sự chú ý của cậu, vừa đem ngón tay đưa vào thăm dò. Phùng Kiến Vũ phản ứng có chút kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ trước sau đánh úp, khiến cho eo Phùng Kiến Vũ dần dần mềm nhũn

Vương Thanh cũng từ một ngón tay biến thành hai ngón tay đang không ngừng ra vào. Phùng Kiến Vũ có chút khó nhịn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh thẳng vào Phùng Kiến Vũ, cuối cùng cậu run rẩy bắn vào trong miệng Vương Thanh

Vương Thanh cúi người hôn lên trán Phùng Kiến Vũ, nhìn cậu ửng đỏ hai gò má ở nơi đó không tự chủ liếʍ môi, Vương Thanh cảm giác được hạ thân mình cứng thêm mấy phần. Ngay tại lúc Phùng Kiến Vũ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đi qua hơi ấm còn dư lại, Vương Thanh đã dò vào ba ngón tay.

"Vũ vũ, tớ thật là khó chịu." Nói xong còn không quên dùng phân thân của mình nhẹ nhàng ma sát bụng dưới Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ lấy lại tinh thần, đưa tay ôm lấy Vương Thanh đang nằm ở trên người mình, chủ động hôn môi Vương Thanh, một bên hôn nóng bỏng, một bên dùng thân thể mình nhẹ nhàng cọ sát

Vương Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó rút ngón tay ra, hơi híp mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, cự vật của Vương Thanh đặt ở huyệt khẩu,Phùng Kiến Vũ run một cái, có chút khẩn trương nhìn Vương Thanh.

Vương Thanh trấn an hôn môi Phùng Kiến Vũ, thanh âm mang du͙© vọиɠ khàn khàn ở bên tai Phùng Kiến Vũ vang lên: "Vũ vũ, ngoan, thả lỏng." Phùng Kiến Vũ theo bản năng thả lỏng thân thể, sau đó cùng Vương Thanh miệng lưỡi giao nhau, ở lúc Phùng Kiến Vũ hôn triền miên mà say mê không cản trở, cự vật của Vương Thanh lặng lẽ đỉnh vào huyệt khẩu.

"Ân, đau..." Đau đớn bất chợt làm cho Phùng Kiến Vũ lên tiếng rêи ɾỉ, nội bích cũng co rút siết chặt cự vật của Vương Thanh. Lần này đổi thành Vương Thanh rêи ɾỉ nói: "Vũ vũ, thả lỏng..." Phùng Kiến Vũ mở mắt ra, nhìn Vương Thanh ẩn nhẫn,

mồ hôi từ trên mặt Vương Thanh lăn xuống rơi bên khóe môi Phùng Kiến Vũ, cậu biết nếu như bây giờ cậu hô ngừng lại, Vương Thanh nhất định sẽ không miễn cưỡng mình nữa. Nhưng mà người này là Vương Thanh a.

Phùng Kiến Vũ cũng thở hổn hển, cố gắng thả lỏng thân thể mình, sau đó hướng Vương Thanh hơi cong cong môi

Vương Thanh hôn hôn gò má Phùng Kiến Vũ, sau đó đỡ cự vật của mình, chậm rãi đỉnh vào.

Rất đau, rất trướng, cũng rất thỏa mãn.

"Thật xin lỗi, vũ vũ, tớ yêu cậu." Trước khi chìm đắm vào du͙© vọиɠ, Phùng Kiến Vũ rõ ràng nghe Vương Thanh nói câu kia, tớ yêu cậu.