Chương 23

Mấy năm trước gia đình của Vương Thanh đã mua một căn nhà ở cạnh trường đại học Bắc Kinh nhưng sau đó cả nhà cũng không có chuyển đến ở, cho nên đành nhờ anh họ của Vương Thanh trông giúp.

Anh họ của Vương Thanh họ Hứa tên độc một chữ Triết, so với Vương Thanh lớn hơn sáu tuổi. Cũng xem như là khi còn bé nhìn Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ mông trần lớn lên, sau đó thi đỗ trường đại học Bắc Kinh. Bất quá bây giờ vì công việc cũng không ở tại căn nhà của gia đình Vương Thanh nữa.

Vốn là Vương Thanh đã bàn bạc sau khi lên đại học sẽ cùng Phùng Kiến Vũ hai người có thể dọn ra ngoài ở, rốt cuộc có thể dùng danh nghĩa muốn tự lập sau đó trải qua cuộc sống của hai người, nhưng không ngờ trường đại hoc lại có quy định tân sinh viên đại học năm nhất phải ở trong kí túc của nhà trường chỉ chờ đến năm hai đại học mới có thể dọn ra ngoài

Khi biết quy định này, Vương Thanh với dáng vẻ sống không bằng chết nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Phùng Kiến Vũ không kiềm được có chút lo âu.

"Thanh nhi, cậu làm sao vậy?" Phùng Kiến Vũ hai tay đút túi quần ngẹo đầu nhìn Vương Thanh đang ở nơi đó ngẩn ra,có chút không hiểu.

"Không có gì, Đại Vũ, chính là cảm giác đời người thật u ám..."

"Sao?" Phùng Kiến Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng lười nữa phản ứng với Vương Thanh đang ở nơi đó phát bệnh, đưa chân đá đá chồng sách dưới chân nói: "Mau chuyển đến phòng kí túc đi, một hồi còn phải đi về dọn đồ."

Vương Thanh phẫn hận khom người ôm lấy chồng sách dưới chân, vừa đi vào phòng kí túc vừa cằn nhằn.

"Được rồi, cũng không phải là không trở về bên đó ở, cuối tuần thì có thể qua bên đó, chỉ có một năm thôi mà, rất nhanh. Chúng ta đem những đồ dùng cần thiết mang đi, còn dư lại thì khi nào cần trở về lấy là được." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh hiếm khi giống như đứa bé đang tức giận vậy, đưa tay vuốt vuốt lông cho người này.

"Nhưng tớ vẫn muốn ở chung với Vũ Vũ."

"Yên tâm,chúng ta cũng vẫn ở chung một phòng kí túc..."

"Không giống nhau!!"

"Sao lại không giống nhau?"

Vương Thanh nghiêng mặt sang nhìn Phùng Kiến Vũ, trong lòng lặng lẽ thở dài, sau đó chỉ có thể trong lòng rơi lệ ngoài mặt thì cười cười lắc đầu một cái bày tỏ không có gì.

"Tốt lắm ~ chúng ta cuối tuần trở về ở ~ "

"Cuối tuần phải về nhà..."

"Một tháng trở về một lần là được rồi ~" Phùng Kiến Vũ đứng ở trước cửa phòng kí túc quay đầu lại nói với Vương Thanh một câu, sau đó còn không quên nháy mắt mấy cái, lúc này mới đẩy cửa phòng kí túc đi vào.

Vương Thanh đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ cong cong môi cười một tiếng, liền theo người này vào phòng.

Trong phòng kí túc đã có hai người đến, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ coi như là tới tương đối trễ. Phùng Kiến Vũ chẳng qua là rất lãnh đạm nhìn hai người bạn cùng phòng gật đầu một cái coi như là chào hỏi.

Khiến cho hai người đó có chút sửng sờ, không biết nên mở miệng sao cho phải. Vương Thanh nhìn một cái cũng biết người này bất quá là muốn ở trước mặt bạn học mới giả bộ một chút, tránh bị người mới quen liếc mắt một liền nhìn thấu bản tính mà thôi.

Cho nên công việc giới thiệu lần này rơi trên người Vương Thanh, Vương Thanh đặt sách của hai người xuống đất, cùng hai người bạn cùng phòng chào hỏi, vừa nhiệt tình lại không để cho người cảm giác làm bộ.

"Xin chào, tôi tên Vương Thanh, cậu ấy tên Phùng Kiến Vũ, hai chúng tôi là trúc mã trúc mã ~ con người cậu ấy sau này khi quen thuộc rồi thì rất tốt a. Chúng tôi là người bản xứ". Nói xong hai người kia liền nhìn Phùng Kiến Vũ, chỉ thấy người này rất an tĩnh ngồi ở chỗ đó,một đôi mắt to nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ nhìn sang có chút mất tự nhiên quay mặt đi,xuyên qua những sợi tóc có thể nhìn thấy hai lỗ tai đang ửng đỏ.

Nguyên lai là người tương đối hướng nội.

"Không có sao không có sao, mọi người quen rồi sẽ tốt thôi, tôi tên Trương Nhạc, là người Đông Bắc." Một người trong đó thân cao thước chín vỗ vai Vương Thanh giới thiệu mình.

"Đông Bắc?" Phùng Kiến Vũ đột nhiên hú lên quái dị, làm cho Lâm Thư vừa muốn giới thiệu mình bị dọa giật mình.

"Sao vậy?" Trương Nhạc không khỏi nghĩ chẳng lẽ người bạn cùng phòng này không muốn gặp người Đông Bắc? Lâm Thư cũng sững sờ, không phải thật sự không muốn gặp người ngoại địa chứ?"

Lúc hai người đang lo lắng, chỉ thấy Vương Thanh mặt đầy bất đắc dĩ đỡ trán, sau đó Phùng Kiến Vũ thay đổi bộ dáng lãnh đạm lúc nãy vọt tới trước mặt Trương Nhạc văng ra một câu: "Đại huynh đệ, tôi rất thích người Đông Bắc các cậu nha."

"..."

"..."

Trương Nhạc cùng Lâm Thư đều là sững sốt, sau đó Trương Nhạc đưa tay vỗ Phùng Kiến Vũ cười lớn nói: "Tôi cũng thích cậu!"

Lâm Thư nhẹ giọng tằng hắng một cái nói: "Cái đó, tôi tên Lâm Thư, Thư trong thư thả thoải mái. Bất quá xem như phòng kí túc của chúng ta có một người miền nam. Tôi là người Tô Châu."

"Tô Châu? Tô Châu rất tốt a! Nơi đó sinh ra người đẹp!" Nói xong Phùng Kiến Vũ liền nháy mắt to không ngừng đánh giá Lâm Thư, qua hồi lâu mới ung dung nói: "Xem ra phong thủy của Tô Châu thật không tệ, nam sinh mà cũng thanh tú như vậy!"

"Khụ khụ, Đại Vũ, cao lãnh đâu..." Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt bại lộ, có chút bất đắc dĩ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Phùng Kiến Vũ đầu tiên là giật mình, sau đó một giây thu hồi mặt mày vui vẻ của mình, giả bộ lãnh đạm trở về vị trí cũ, làm cho hai vị đối diện có chút sửng sờ...

Phùng đại bảo, là tên bạn cùng phòng gọi Đại Vũ.

Bởi vì người này nhất định chính là một bảo vật. Mỗi lần nhắc tới thời điểm mới khai giảng, Phùng Kiến Vũ hết lần này tới lần khác ở trước mặt bọn họ giả bộ cao lãnh, Trương Nhạc cùng Lâm Thư liền muốn cười, sau đó thấy mỗi ngày đều có không ít tiểu nữ sinh không rõ chân tướng đổ rạp trước bề ngoài lãnh đạm của Phùng Kiến Vũ, hai người liền không nhịn được vỗ ngực dậm chân!! Ngươi cứ giả bộ đi!! Nhưng mỗi lần thấy Vương Thanh, ngay người Đông Bắc như Trương Nhạc cũng không nhịn được hướng Phùng Kiến Vũ kêu thêm một câu: "Phùng đại bảo kim an."

Dĩ nhiên, đây đều là về sau hẵng nói