Chương 21

"Chào thầy, thầy tìm em?"

"A, Phùng Kiến Vũ a, lúc trước em có tham gia một cuộc thi đấu tranh giải toàn quốc bây giờ đã có kết quả."

"A, là chuyện này." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh lúc nãy thần sắc có chút ngưng trọng còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra chứ, thì ra người này ghen tị với mình nha ~ len lén thả lỏng một chút, sau đó tiến tới nhận lấy giấy khen trong tay thầy.

"ừ, chắc một hồi trường sẽ phát thông báo." Thầy giáo nhìn thiếu niên trước mắt cười ôn hòa

"Cám ơn thầy"

"Cám ơn tôi cái gì, tôi còn phải chúc mừng em nha!"

"Sao a?" Phùng Kiến Vũ hơi sững sờ, cái này có gì để chúc mừng, cũng không phải là lần đầu tiên đoạt giải...

"Bởi vì lần này tranh giải có thành tích tốt, cho nên đã có trường đại học ở Bắc Kinh quyết định nhận em trước thời hạn " Tiếng thầy giáo lộ ra sự vui mừng.

Phùng Kiến Vũ lại có chút ngốc lăng, thì ra là bởi vì cái này, Phùng Kiến Vũ giống như chỉ có thể nhìn thấy thầy miệng mở ra khép lại chứ không nghe được bất kỳ thanh âm nào. Trong đầu đều là dáng vẻ lúc mới vừa trở lại của Vương Thanh

Nguyên lai hắn lo lắng chính là không thể cùng mình lên cùng một trường đại học.

"Thầy." Phùng Kiến Vũ có chút lo âu cắt đứt lời thầy đang nói chuyện.

"Thế nào?"

"Thầy, trường đại học nhận em, lấy thành tích của Vương Thanh có thể thi đậu không?"

Thầy tựa hồ cũng nghĩ tới Phùng Kiến Vũ sẽ hỏi như vậy, cũng giống như Vương Thanh mới vừa hỏi vậy, cho nên thầy cũng không kinh ngạc, chẳng qua là khẽ thở dài nói: "Nếu như phát huy vượt mức bình thường, nhưng mà bây giờ chỉ còn có hai tháng nữa là tới kì thi vào đại học rồi..."

Thầy nói phân nửa liền dừng lại, Phùng Kiến Vũ cũng biết, hai tháng nhìn thì còn dài, nhưng mà thời gian hai tháng bất quá là củng cố kiến thức thôi, nếu muốn đạt điểm số cao thật sự rất khó

"Thầy, trường tuyển đi học có thể không đi được không?"

"Cơ hội tốt như vậy, đây chính là trường đại học số một số hai của cả nước."

"Nhưng mà nó không thích hợp với em."

"Phùng Kiến Vũ, em cùng Vương Thanh không thể cứ một mực ở chung một chỗ, em nên vì tiền đồ của mình mà cân nhắc." Phùng Kiến Vũ cười lắc đầu một cái.

"Em biết, em chỉ là muốn cùng tất cả thí sinh tham gia thi vào đại học thôi, nếu không thì sẽ rất tiếc. Thầy, thầy cũng yên tâm, em sẽ dùng thành tích chứng minh, không được cử đi học em vẫn có thể thi đậu." Nói xong liền lưu lại thầy ngồi trong phòng làm việc sững sờ, một mình khoan thai trở về lớp

Mà giờ khắc này trong phòng học bởi vì có bạn học mới vừa rồi đi tìm thầy nộp bài tập mang về tin tức nên sớm nổ tung.

"Cái gì, có thật không? Đại Vũ được tuyển vào đại học sao?"

"Là trường đại học ở Bắc Kinh?"

"Thầy tìm hắn là vì chuyện này? Thật tốt... Không cần thi đại học..."

"Tớ nghe nói học sinh được tuyển chọn tuần tới liền có thể không cần đi học nữa..."

"Lớp trưởng lớp, cậu biết chuyện này sao?"

...

"Lớp trưởng?"

Vương Thanh chỉ lo cắm đầu ngồi ở đó ngoắc ngoắc vẽ vẽ cái đề vừa nãy làm còn một nữa nhưng trong đầu một chữ cũng không có... Trong đầu toàn là những tiếng nghị luận của các bạn học

Phùng Kiến Vũ mới vừa bước vào phòng học - phòng học mới vừa rồi còn nghị luận ầm ỉ trong nháy mắt an tĩnh - có chút kinh ngạc đứng ở cửa nháy nháy mắt sau đó nhìn Vương Thanh đôi mắt lộ ra ý cười, lúc này mới đi về chỗ mình ngồi.

"Đại Vũ."

"Sao?" Có chút không hiểu dừng chân lại quay đầu nhìn người mới gọi mình lại.

"Nghe nói cậu được tuyển vào đại học." Cả lớp cũng rất an tĩnh nhìn Phùng Kiến Vũ, nhưng không bao gồm Vương Thanh giờ phút này nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

" Ừ." Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt bị mấy người bạn học vây lấy, nhìn xuyên qua đám người Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy nét mặt Vương Thanh nhưng mà hắn rõ ràng cảm nhận được người này đang bất an.

"Thật? Vậy là cậu tuần tới không đến lớp nữa?"

"Tại sao không tới?"

"Không phải nói học sinh được tuyển thì tuần tới có thể không cần đến lớp nữa sao?"

"Còn có chuyện này?" Phùng Kiến Vũ đột nhiên kêu rên: "Sớm biết có thể như vậy tớ cũng không cự tuyệt rồi!"

"Cái gì, cậu cự tuyệt?"

"Đúng vậy..."

"Tại sao a?"

"Đúng vậy, tốt biết bao a, nếu mà tớ có thể được tuyển thẳng, đánh chết tớ tớ cũng sẽ không cự tuyệt!" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đứng ở trong đám người cười ôn hòa, không nói gì, cứ cách đám người lẳng lặng nhìn Phùng Kiến Vũ.

"Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì cùng các cậu cùng nhau phấn đấu thi vào trường đại học rồi! Được rồi, nhanh nhanh đi ôn tập đi." Phùng Kiến Vũ chui ra khỏi đám người đi trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Phùng Kiến Vũ sau khi ngồi xuống an tĩnh nhìn chằm chằm Vương Thanh nhàn nhạt nói: "Thanh nhi, lần này tớ cự tuyệt việc tuyển thẳng vào đại học, cho nên cậu phải cố gắng thật tốt a."

"Thanh nhi, cậu nói chúng ta cùng nhau thi đi vào trường Bắc Kinh có được hay không?"

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ được ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Thanh nhi, đến lúc đó cậu cũng không thể bởi vì vào được đại học cũng không cần tớ nữa nha."

"Sẽ không."

"Thanh nhi, chúng ta một mực ở chung một chỗ có được hay không?"

" Được."

Rất nhiều năm sau đó, sau mỗi lần vận động kết thúc, hai người nằm sấp ở trên giường nói đến chuyện cũ.

"Đại Vũ, ban đầu tại sao buông tha cơ hội được tuyển thẳng vào đại học?"

"Không tham gia thi đại học đời người không hoàn chỉnh!"

"Sao? Nói thật!" Đầu ốc xấu xa sờ eo nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ một cái, nói: "Có phải là quen được tiểu gia hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon không?"

"Mới không phải! Anh không ở bên cạnh không ai mua sữa bò cho em uống!" Nói xong bất mãn đẩy ra cái tay đang tác quái của Vương Thanh ra, xoay người chuẩn bị ngủ, lại không nghĩ bị Vương Thanh xoay người áp dưới thân. Vương Thanh cười đễu nói: " Thích uống sữa bò vậy sao? Vậy tối nay sẽ để cho em uống đủ ~ "