Lên lớp được một nửa, Phùng Kiến Vũ liền không muốn nghe giảng nữa, hí mắt to bộ dáng rất muốn ngủ nhìn chằm chằm Vương Thanh bên cạnh không rời mắt. Trừng đến Vương Thanh có chút sợ hãi, cũng nghiêng mặt sang bên nhỏ giọng hỏi: "Đại Vũ, làm sao vậy?"
"Không có gì, tớ thấy mệt." Nói xong còn phối hợp thở dài một cái
"Mệt sao? Vậy thì ngủ một chút, thầy tới tớ giúp cậu cản trở." Nói xong cũng đưa tay giúp Phùng Kiến Vũ đem đồ trên bàn chỉnh sửa một chút, dành ra một chỗ cho người này ngủ.
Phùng Kiến Vũ lại thở dài một cái, dưới cái nhìn ôn nhu của Vương Thanh gục xuống bàn
Hắn đã nói nhất định phải cùng Vương Thanh ngồi chung bàn, nếu không ai che chở cho mình!!
Nghĩ tới lúc tựu trường phải sắp xếp chỗ ngồi, Phùng Kiến Vũ sống chết kéo tay Vương Thanh không buông, một đôi mắt to lấp lánh nhìn thầy chằm chằm, giống như một giây kế tiếp nếu thầy đem hai người tách ra, cặp mắt biết nói kia sẽ lập tức đầy ắp nước mắt vậy.
Cuối cùng Phùng Kiến Vũ dựa vào một đôi mắt to tranh quyền ngồi cùng bàn với Vương Thanh. Mà cũng vì nguyên nhân Phùng Kiến Vũ sống chết kéo Vương Thanh không buông, thêm nữa Vương Thanh còn nhỏ tuổi lại có thái độ chính chắn trầm ổn liền bị thầy chọn trúng tạm thời làm lớp trưởng
Lại chon tiếp Phùng Kiến Vũ với thành tích đứng đầu lớp cuộc thi đầu vào làm ủy viên học tập.
Khi nghe thầy tuyên bố xong, Phùng Kiến Vũ chỉ nháy nháy mắt to nhìn chung quanh, đánh giá bạn học mới cùng lớp học mới. Ngược lại Vương Thanh tay đang sửa sang lại sách mới liền dừng lại một chút, sau đó rất nhanh lại tiếp tục thu dọn, nhưng mà nội tâm vẫn không nhịn được kêu rên: Xong rồi, lần này không chỉ phải làm trưởng lớp, còn phải kiêm luôn ủy viên học tập..
"Đại Vũ."
" Hử? Thế nào?" Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt.
"Không phải nói là mệt sao? Sao lại không ngủ, nhìn chằm chằm tớ làm gì?"
Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, không lên tiếng, vội vàng nhắm mắt. Vương Thanh cưng chìu muốn đưa tay sờ Phùng Kiến Vũ, ngẩng đầu đã nhìn thấy thầy đứng ở trên bục giảng trợn mắt nhìn cái ót Phùng Kiến Vũ, ánh mắt tỏ ý muốn Vương Thanh đem người kia kêu đứng lên.
Vương Thanh đứng lên báo cáo: "Thầy, Phùng Kiến Vũ nói cậu ấy không thoải mái."
"Không thoải mái?" Thầy khẽ cau mày, có chút không tin, Vương Thanh mặt đầy nghiêm túc.
"Em còn có thể nghe giảng." Ngay tại luc thầy giáo hoài nghi còn Vương Thanh kiên trì, Phùng Kiến Vũ với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngẩng đầu thấp giọng đáp. Thầy nhìn Phùng Kiến Vũ một cái, lập tức la hét: "Vương Thanh mau đưa em ấy đi phòng y tế kiểm tra một chút, khuôn mặt đã trắng bệch rồi."
Vương Thanh nghe vậy lập tức đỡ Phùng Kiến Vũ sắc mặt trắng bệch ra khỏi lớp học. Chờ hai người đi xa rồi, Vương Thanh có chút tức giận giơ tay gõ đầu Phùng Kiến Vũ một cái.
"Thanh nhi, sao lại đánh tớ!" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu than phiền.
Vương Thanh trợn mắt một cái, Phùng Kiến Vũ liền không nói thêm gì nữa, mà chỉ bỉu môi tức giận bước về phía trước không để ý tới người phía sau.
"Tức giận? Tớ còn tức giận hơn đây nè!"
"Cậu tức cái gì?" Phùng Kiến Vũ bất mãn lầm bầm.
"Cậu còn nói! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi không được nín thở, nín thở một chút sắc mặt liền trắng bệch cậu không biết sao!"
"Tớ đây không phải là giúp cậu giải vây sao..."Vương Thanh giận dữ trợn mắt, Phùng Kiến Vũ nói chuyện càng ngày càng nhỏ...
"Người ta nín thở thì sắc mặt đỏ lên, cậu từ nhỏ đã có tật xấu này một khi nín thở sắc mặt liền trắng bệch, cậu muốn hù chết tớ sao!" Vương Thanh thật sự có chút tức giận.
"Thật xin lỗi mà, nhưng mà nếu không làm như vậy, thầy sao để cho chúng ta ra khỏi lớp chứ." Phùng Kiến Vũ nhìn sân tập không bóng người, khẽ mỉm cười.
Vương Thanh nhìn thiếu niên dưới ánh mặt trời cười ôn nhu điềm tĩnh, lời đến khóe miệng chuyển liền thay đổi: "Cậu nha, lần sau không cho phép làm như vậy nữa."
" Được." Phùng Kiến Vũ mỉm cười gật đầu đáp lời.
Vương Thanh cong cong môi đưa tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ.
"Không cho phép sờ!"
"Tại sao?" Vương Thanh không hiểu.
"Sờ thì sẽ không cao lên được!!" Phùng Kiến Vũ trợn to mắt.
"Làm sao biết?"
"Biết chứ, vì cậu từ nhỏ cứ sờ đầu tớ hoài nên bây giờ tớ đều không cao bằng cậu." Phùng Kiến Vũ bất mãn ngẩng đầu nhìn Vương Thanh đã cao hơn mình cả cái đầu, trước kia rõ ràng là mình cao hơn hắn nha!
Vương Thanh chỉ nhìn Phùng Kiến Vũ hồi lâu, hỏi nhỏ: "Đại Vũ, có đói không? Chúng ta đi siêu thị nhỏ? Lúc này ruột nướng chắc đã nướng xong rồi." Không đợi Vương Thanh nói xong, Phùng Kiến Vũ một giây trước còn đang tức giận,một giây sau liền kéo tay Vương Thanh chạy đến siêu thị nhỏ.
Một bên kéo một bên lẩm bẩm: "Tớ còn muốn ăn bánh dứa nướng mua ở siêu thị!"
" Được." Vương Thanh nhìn người đang kéo mình nói.
"Còn muốn ăn..."
"Mua sữa bò uống." Phùng Kiến Vũ lời còn chưa dứt liền bị Vương Thanh cắt đứt, mà Phùng kiến Vũ nghe thấy được uống sữa lập tức lắc đầu một cái.
"Không muốn!"
"Tại sao?"
"Bọn họ cười nhạo tớ, nói tớ đã lớn rồi mà vẫn còn thơm mùi sữa!"
"Tốt vô cùng."
"Một chút cũng không tốt!! Tớ trước kia rất sớm đã không còn uống nữa, đều tại cậu ngày ngày bắt tớ uống sữa."
"Tớ có ép cậu sao?" Vương Thanh thiêu mi.
"Cậu có! Mỗi lần cậu đều đem sữa bò bài ở trước mặt tớ!!"
"Đó là do cậu không có tự chủ... Được rồi, không cần để ý người khác nói thế nào, thích uống liền uống, thơm mùi sữa thì thơm mùi sữa, tớ thích thế. Quản bọn họ có thích hay không làm gì!"
Phùng Kiến Vũ bỉu môi không lên tiếng.
Vương Thanh bình tĩnh lại nói một câu: "Uống sữa có thể cao lên."
Lúc này Phùng Kiến Vũ mới có phản ứng, cái tay không kéo Vương Thanh giơ lên số hai: "Mua hai hộp!"
" Được." Cưng chìu đáp lại.