- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhật Ký Trùng Sinh Sủng Vợ
- Chương 7
Nhật Ký Trùng Sinh Sủng Vợ
Chương 7
Editor: Hỏa Tinh
Beta: Maria
–
Những người trong lớp đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một màn xoay ngược lại lớn như trong phim như này, ai ai cũng vô cùng khϊếp sợ khi trong cuộc sống hiện đại lại có thể bắt gặp một vở kịch cung đấu mà bên trong lại ẩn chứa chuyện bôi nhọ và hãm hại người khác.
Trong lúc đó ánh mắt của tất cả mọi người tựa như vẫn luôn dừng lại trên người Hạ Đằng và Từ Lãng, bất luận nhìn từ góc độ nào thì hai người bọn họ đều không phải người cùng một thế giới, như vậy thì lý do gì khiến Từ Lãng phải đưa phí sinh hoạt cho Hạ Đằng?
Chẳng lẽ hai người họ là người thân?
Điền Điềm vẫn khăng khăng nói mình không biết gì cả, chỉ là ra mặt giúp đỡ bạn bè.
Đúng lúc này, có một nữ sinh bất ngờ nói: “Sách mấy cậu nói có phải là bộ “Mô phỏng ba năm cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm” không?”
*Tên một loại sách ôn thi đại học bên Trung.
Từ Lãng nhìn về phía sau, nữ sinh kia trở về bàn học của mình: “Ngày hôm qua lúc tớ đến thì thấy Điền Điềm đang vứt sách đi, vừa vặn tớ lại không có sách phụ đạo, tớ cảm thấy cuốn sách ấy tốt như vậy ném đi thì thật đáng tiếc nên nhặt lại từ trong thùng rác…”
Điền Điềm đương nhiên không nghĩ đến lúc mình đi vứt cuốn sách ấy lại có người nhìn thấy, càng phiền phức hơn là người kia còn nhặt lại sách về.
“Xin lỗi nha, tớ không biết đây là của cậu.” Nữ sinh để mái bằng ôm lấy cuốn sách rồi đưa cho Hạ Đằng.
Sách là của Từ Lãng mua nhưng trong lòng Hạ Đằng lại cảm thấy nữ sinh này là người rất tốt, cô ấy hoàn toàn không cần phải nói chuyện đó ra, dù sao thì cũng không có người biết, hơn nữa là cô ấy nhặt từ trong thùng rác về, cho dù người khác có biết cũng không thể bắt cô ấy để lại.
Hạ Đằng nhận lấy sách, nếu như cuốn sách này là cô tự mua chắc chắn cô sẽ đưa nó cho nữ sinh này, nhưng đây lại là sách Từ Lãng mua, cô đương nhiên luyến tiếc nó.
Hạ Đằng nghĩ, không biết nguyên bộ sách này có đắt hay không nhưng cô sẽ mua cho nữ sinh này một bộ.
Tuy rằng có lời nói của Lệ Lệ mọi người đã bắt đầu tin tưởng Hạ Đằng là người vô tội, nhưng sau khi nữ sinh kia kể lại mọi việc, trên cơ bản thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Điền Điềm.
Cũng tuyệt đối sẽ không có người nào vẫn chưa hiểu được vấn đề mà đội cho Hạ Đằng cái mũ ăn trộm.
Mà bên kia, Điền Điềm vì bị bại lộ mà khóc rống lên, mọi người trong lớp vốn không nói gì, nam sinh từ đầu đến giờ chỉ ngồi xem náo nhiệt nhìn thấy nữ thần khóc thì đứng dậy: “Điền Điềm chỉ đùa vui một chút thôi, mọi người cũng không cần nghĩ đó là sự thật chứ.”
“Từ Lãng, tốt xấu gì cậu cũng là một thằng con trai, bắt nạt con gái thì tính là gì chứ?”
“Lại nói, nếu không phải cậu ta suốt ngày làm ở nhà ăn như mấy bác gái nghèo túng rồi người đầy mùi chua thì làm gì có ai sẽ hiểu lầm cậu ta.”
Từ Lãng quay đầu lại nhìn về phía mấy nam sinh kia, sau đó lại nhìn Điền Điềm khóc đến đáng thương, không chút để ý nói: “Xem ra sự thật vẫn không đủ để đi sâu vào lòng người. Mọi người vẫn còn hiểu lầm nhất định với việc này. Không bằng cứ báo cảnh sát về tội xâm phạm danh dự và nhân phẩm của người khác, tội phỉ báng.”
Từ Lãng vừa nói vừa lấy điện thoại ra để gọi cho cảnh sát, ở đây không một ai cảm thấy anh đang nói đùa cả.
Điền Điềm vốn dĩ vẫn đang khóc thì lập tức choáng váng, chạy vọt lại đây định giật lấy điện thoại của Từ Lãng: “Không cần báo cảnh sát, không cần báo cảnh sát, tớ sai rồi, tớ không nên vu oan cho Hạ Đằng.”
“Người cậu cần thông báo chân tướng sự việc không phải là tôi, người cậu cần xin lỗi cũng không phải là tôi.” Từ Lãng lạnh lùng nói.
Cực kỳ rõ ràng, Từ Lãng chính là muốn chặn miệng đám người này.
Điền Điềm nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, chàng trai mà mình đã yêu thầm từ lâu, lạnh lùng mà tàn nhẫn…
Trái tim đau như bị dao cắt, bắt cô ta phải hạ mình xin lỗi Hạ Đằng, thừa nhận rằng mình đã sai với cả lớp, điều đó so với gϊếŧ cô ta còn đáng sợ hơn.
Nhưng nếu như báo cảnh sát thì cả trường đều sẽ biết chuyện này, bố mẹ cô ta sẽ bị gọi lên cục cảnh sát…
Điền Điềm cắn chặt răng, xoay người lại nhìn Hạ Đằng: “Xin lỗi cậu.”
Hạ Đằng hơi xấu hổ sờ mũi: “Ừm, tôi nghe thấy rồi…”
Từ Lãng bị câu trả lời của Hạ Đằng chọc cười, không phải nhẹ như mây gió “Không có việc gì” cũng không phải là “Tôi tha thứ cho cậu” mà lại là “Ừm, tôi nghe thấy rồi.”
Điền Điềm quả thực tức đến nổ tung: “Thái độ của cậu là gì thế?”
Vẻ mặt của Hạ Đằng hoàn toàn mờ mịt, cô cực kỳ không hiểu vì lý do gì mà Điền Điềm đột nhiên tức giận: “Làm sao vậy?”
Điền Điềm cắn chặt răng, tự nhủ với mình, không có việc gì, không có việc gì, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.
Sau đó thì nghe thấy Từ Lãng nói: “Vừa rồi mấy nam sinh trong lớp thật sự là ngồi quá xa, hình như không nghe thấy rõ chân tướng sự việc.”
Điền Điềm nhìn Từ Lãng đang cầm trong tay chiếc điện thoại mới nhất, chỉ có thể cắn chặt răng nói với nam sinh trong lớp: “Tôi sai rồi…Tôi không nên hãm hại Hạ Đằng…”
Nam sinh trong lớp quả thực trong cổ họng có một ngụm máu muốn nhổ ra không được mà nuốt cũng không xong, bọn họ vốn là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ai nghĩ đến Từ Lãng tự nhiên sẽ vì một nữ sinh không có tí thu hút gì mà làm hoa khôi của lớp khó xử.
Cuối cùng, Hạ Đằng ôm sách về đến chỗ ngồi của mình, vẫn cứ hốt hoảng.
Sau khi Từ Lãng ngồi xuống cạnh cô, Hạ Đằng quay đầu, nghiêm túc nói: “Mục tiêu của tớ là vào Thanh Hoa, tiền đời này tớ kiếm được đều là của cậu. Về sau cho tớ miếng cơm ăn là được.”
Kiếp trước Từ Lãng không tiếp xúc với Hạ Đằng nhiều lắm nhưng cũng nghe nói qua Hạ Đằng ở phương diện tiền tài bủn xỉn đến nỗi khiến người khác tức giận.
Nhưng mà, sao bây giờ lại biến thành Dương Bạch Lao* chủ động cầu bóc lột rồi?
*Dương Bạch Lao
“Loại tư tưởng này của cậu, ông chủ tương lai của cậu sẽ cực kỳ vui mừng.” Từ Lãng nói.
Hạ Đằng vẫn cực kỳ nghiêm túc: “Điều tớ nói là thật, nếu không có cậu, nhất định bây giờ tớ sẽ bị bắt giặt quần áo nấu cơm, sinh con, chăm con, ra ngoài tìm việc làm… hoàn toàn không có tự do…”
Lúc Từ Lãng nghe thấy Hạ Đằng nói câu này trong lòng cực kỳ không thoải mái, anh không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ kia của Hạ Đằng, không có linh hồn, chỉ có thân thể chết lặng… Kết hôn sinh con với người khác… chết lặng trải qua cuộc sống nghèo khổ.
“Cậu sẽ không.” Từ Lãng ngắt lời Hạ Đằng: “Cậu không phải người như vậy.”
“Trong thôn của tớ có hai cô gái cùng tuổi với tớ đều đã kết hôn rồi, cũng đều có con luôn rồi.” Hạ Đằng nói, năng lực điều tiết cảm xúc của cô rất nhanh nên cũng không cảm thấy chuyện đó có gì xấu hổ. Huống chi, thời điểm cô chật vật lúng túng nhất Từ Lãng cũng đã từng thấy qua.
“Nhưng cậu sẽ không.” Từ Lãng yên lặng nhìn Hạ Đằng, ánh mắt kiên định: “Bất luận có tôi hay không, cậu đều là chính cậu.”
Nhìn đôi mắt thâm thúy của Từ Lãng, Hạ Đằng cảm thấy nhịp tim của mình đập rất không thích hợp, thịch thịch, tiếng tim đập to đến mức chính cô cũng nghe thấy được…
“Tớ… Tớ…” Hạ Đằng mặt đỏ tai hồng, nhất thời quên mất chừng mực: “Dù sao sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền, báo đáp cậu…”
Từ Lãng cũng không chú ý tới sự kì lạ của Hạ Đằng: “Dù sao thì sau này cậu cũng sẽ kiếm rất nhiều tiền cho tôi, hiện tại số tiền đó coi như là tiền tôi đầu tư đi.”
Từ Lãng lấy tiền Hạ Đằng trả cho mình đưa lại cho cô.
Lúc Từ Lãng nói câu này, khóe miệng hàm chứa ý cười, Hạ Đằng mơ màng nhận lấy tiền…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nhật Ký Trùng Sinh Sủng Vợ
- Chương 7