Chương 7: Hai thỏi bạc trắng

Lời này Đào Ấu Kim nghe rõ nhưng không biết ý hắn là gì, hai người cũng đã xong sao còn phải hạ mình nạp nàng làm thϊếp?

Hắn ra tay không biết nặng nhẹ như vậy, người nàng vô cùng đau đớn, chỉ thấy người đó đứng đằng kia, cách không gần không xa, dường như rất sợ nàng vấy bẩn mình.

Ấu Kim thầm chửi một tiếng.

Nàng tuy số khổ nhưng thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện làm thϊếp thất bị vứt bỏ của hắn.

Hương tỷ nhi bên cạnh nhà Ấu Kim làm thϊếp cho người ta, nghe nói cuộc sống rất thê thảm, ngay cả nha hoàn cũng chẳng bằng, cả ngày phải chịu sự giày vò của chủ mẫu.

Vào làm thϊếp cho nhà người ta, thực ra chính là làm trò vui cho họ, tùy ý đưa người vui chơi đến lúc không còn mới mẻ.

Hơn nữa người này tham luyến nữ sắc, cũng không khác Tề Khuê là bao.

Trần Nguyên Khanh cũng không đợi Ấu Kim đáp lời, hắn tùy tiện ra phòng ngoài đổi xiêm áo rồi lại gọi bà tử tới hầu nàng rửa mặt chải đầu.

Bà tử này là do Trần Nguyên Khanh đưa từ kinh thành tới, nhiều kiến thức, thật giường lộn xộn còn có gì mà không biết, bà hong khô quần áo Ấu Kim mặc lúc đầu, rồi lại tự ra chủ ý chải tóc kiểu phụ nhân cho nàng.

Ấu Kim vẫn tức giận, nàng một lần nữa kéo ra, chải về kiểu đầu vốn có của mình.

“Ma ma làm như vậy chẳng nhẽ không sợ người khác biết chủ tử nhà bà ban ngày tuyên da^ʍ sao?” Đào Ấu Kim nói bằng giọng châm chọc.

Bà tử thầm nghĩ nương tử này miệng lưỡi bén nhọn, không phải người hiền lương, nhưng tốt số đυ.ng phải vận may, bằng không ở huyện Vĩnh An lớn chừng lòng bàn tay này sao lại lọt được vào mắt chủ tử, bà vẫn nói bằng giọng cẩn trọng, đúng mực: “Đây là vận may của nương tử, chủ tử sẽ không bạc đãi cô.”

Chủ tử đến giờ cũng chưa lấy vợ, ngay cả một thông phòng cũng không có, nhưng nạp thϊếp trước thì cũng không may mắn lắm.

Ấu Kim căn bản không để ý tới ý tốt của bà, nàng khập khiễng bước ra cửa.

Trần Nguyên Khanh chắp tay đứng trong viện, thấy nàng đi ra, hắn xoay người nhìn nàng, lúc lướt qua mái tóc của nàng liền khẽ nhíu mày một cái rất khó để nhìn ra.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng.

“Nàng về nhà trước đi.” Trần Nguyên Khanh lại phân phó, “Trịnh Hoặc, tiễn nương tử.”

Ấu Kim vẫn còn lời muốn nói, nàng trái lại không có chút thẹn thùng nào, há miệng hỏi: “Tiên sinh, ngài có bạc không? Ta sẽ không nói lung tung đâu, chi bằng hai thỏi bạc, ngài thấy thế nào?”

Đâu còn ngu xuân giống như kiếp trước, đi khắp nơi khoe khoang với các nương tử trong viện rằng mình ngủ với Trần quốc công.

Trần Nguyên Khanh cúi đầu nhìn nàng, nhìn gương mặt cố ý giả vờ của nàng, mặt hắn để lộ chút tức giận: “Bạc để lát nữa Trịnh Hoặc sẽ đưa cho nàng, đi về trước đi.

Trước khi Ấu Kim xuống xe, Trịnh Hoặc đút cho nàng một cái đùm, bên trong có hai thỏi bạc, còn có một bọc thuốc nhỏ.

“Nương tử quay về nhớ uống thuốc trước.” Trịnh Hoặc nói.

Quả đúng là nô tài của Trần Nguyên Khanh, ngay cả giọng nói chuyện cũng giống nhau như đúc.

Ấu Kim ừ một tiếng: “Hồi lại với đại nhân nhà ngươi, ta sẽ không quên.”

-

Đào gia vậy mà đang huyên náo ầm ĩ.

Chu thị đập đồ trong sân, rồi lại ngồi bệt mông xuống đất, mặt dù đã được quết hồ bị xé chỗ nào cũng có, những chiếc dù trúc cũng bị người ta bẻ gãy.

Ấu Kim giấu đồ vật trong tay vào tay áo, vội vàng đi hỏi Đào mẫu: “Nương, chuyện này là sao?”

Đào mẫu nhìn trái nhìn phải vội vàng đánh trống lảng, đuổi Ấu Kim lên trên lầu: “Cô nương mới lớn đừng để ý những chuyện này, con lên phòng mình đi, chờ cha con trở lại rồi nói.”

“Nương! Người cũng có nữ nhi, sao lại không sợ lở lưỡi, báo ứng lên người tiểu cô tử!” Chu thị nghe vậy quăng vỡ hũ sành trong tay: “Sao lại đi khắp nơi nói với mọi người con là gà không thể đẻ trứng!”

Chu thị cố gắng nói hết lời rồi lại cất tiếng khóc thất thanh.

Đào Lương Bảo và Chu thị đã lập gia đình hơn một năm, đến giờ còn không có tin tức, Đào mẫu nóng lòng muốn ôm cháu nên nói mơ nói hồ bên ngoài, không ngờ Chu thị lại nghe được.

Ấu Kim nhớ tới năm mình xuất giá, Chu thị liền có tin vui, sau đó sinh hai bé trai.

Nang bước qua đỡ Chu thị đứng dậy: “Nương thế nào thì chị dâu, người cũng biết mà, lòng không xấu nhưng hơi nhiều lời, chị dâu chớ để trong lòng, muội vẫn còn đang chờ ôm cháu mà.”

Thực ra tính cách của ba nữ nhân trong Đào gia đều giống nhau.

Trước giờ, Chu thị có chút không hợp với Ấu Kim, lúc này lại thấy nàng đứng về phía mình thì nhất thời sửng sốt.