Chương 6: Tẩy trang

Liên Chức thấp giọng nói: "Tiên sinh, ngài muốn rửa chân xoa bóp sao?"

Người đàn ông cũng không đáp, ánh mắt u ám không rõ rơi vào trên mặt của cô.

Cô tránh né không nhìn anh.

Một lúc lâu sau, giọng Lục Dã khẽ trầm xuống: "Đi rửa mặt đi."

"A?"

Cô kinh ngạc nhìn về phía anh.

"A cái gì?"

Lục Dã nói: "Người hầu hạ kẻ khác như các người, đều thích quét phấn lên mặt như vậy sao?"

Liên Chức: "...."

Sáu bảy năm không gặp, anh cư nhiên cũng biết châm chọc người khác.

Liên Chức không muốn đi tẩy trang, nhưng hiển nhiên Lục Dã còn có đủ kiên nhẫn hơn cô, giằng co được một hồi lâu, cô không thể không đi vào trong phòng vệ sinh.

Tiếng nước ào ào, sau khi tẩy trang xong, Liên Chức nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương.

Giọt nước trượt xuống trên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt như sao sớm, đôi môi như mật ong.

Khuôn mặt to bằng bàn tay nhíu lại, trong lúc này cũng hết sức nhu nhược động lòng người.

Cô cũng sắp quên mất đã bao lâu rồi cô không dám nhìn vào khuôn mặt thật của chính mình, có vài phần sững sờ.

Do dự rất nhiều lần, Liên Chức cuối cùng ra khỏi phòng tắm.

Lục Dã lười biếng ngồi ở đầu giường, đôi mắt nhắm chặt chợp mắt, sau khi nghe được động tĩnh, mí mắt anh chậm rãi nâng lên.

Liên Chức lập tức tắt hai bóng đèn, hi vọng bóng tối có thể che lại khuôn mặt của cô.

Cô ngồi xổm ở cuối giường, mượn mái tóc vụn rơi xuống để che mặt mình đến kín mít.

Khi Lục Dã nhìn cô đặt chân anh vào chậu nước ấm, có một khoảnh khắc cứng đờ lại, anh muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng không biết vì sao, lại không có động tác nào.

Lục Dã nhìn cô gái đã bảy năm không gặp, khuôn mặt cô trắng nõn, giống như mây lại giống như tuyết.

Hình bóng của cô đã khắc sâu vào tâm trí của mình, lại bởi vì thời gian trôi qua quá lâu mà từ từ phai mờ đi mất.

Anh vẫn còn nhớ trong lớp học âm nhạc, cô đập vỡ những gì anh tặng, trêu chọc anh như một con chó không có tôn nghiêm.

"Lục Dã anh thích tôi à?"

Cô đứng ở trước mặt mấy trăm người, con ngươi xinh đẹp đến quá mức đều tràn đầy ý cười châm chọc, nói:

"Anh cũng xứng, tôi đời này không nói thăng quan tiến chức làm người giàu có, nhưng chồng tương lai ít nhất cũng là hạng người trong giới thượng lưu nổi tiếng, gia cảnh bằng cấp ưu việt."

Lục Dã nắm chặt nắm tay, nghe được cô gằn từng chữ một:

"Tên lưu manh đầu đường xó chợ như anh cũng xứng với tôi sao?"

Anh mang theo một lòng nhiệt huyết mà đến, bị sự trêu chọc và châm chọc của cô tưới đến trái tim lạnh thấu.

Anh cũng không đến mức hận chết cô, dù sao anh cũng là đàn ông, không đến mức không có một chút rộng lượng như vậy.

Chỉ là Lục Dã cực kỳ giống chó hoang đi lạc bị vứt bỏ, trong giây khắc đó đã tiêu tan hết tất cả tâm tư.

Cũng đúng, chỉ có loại người như anh làm sao có thể chạm vào cô được chứ.

Giờ phút này anh nhìn cô quỳ gối rửa chân cho mình, một mảnh áo không che lấp thân thể, hai bầu vú tròn trịa liền dễ dàng bại lộ trước mắt anh.

Ánh mắt Lục Dã dần dần tối lại, nói:

"Sao em lại làm chuyện này?"

Liên Chức cười.

"Vì sao lại có nhiều lý do như vậy, tựa như người phải ăn cơm trời phải mưa, mà nghề nghiệp thiếu nhân lực thì cần người làm."