Hoắc Nghiêu liếc xéo cô một cái, lông mi Liên Chức khẽ run, "Bạn gái anh vừa nói là có ý gì?”
Hoắc Nghiêu nhìn cô bất giác cắn nhẹ môi, trong đuôi lông mày ẩn chứa một chút chờ mong.
“Ý trên mặt chữ." Anh ta liếc cô, bỗng nhiên gọi tên cô, "Liên Chức.”
“Hả?”
"Hiện tại em còn độc thân đúng không?"
Hơi thở của cô gấp gáp, đã bắt đầu len lén bấu ngón tay: "Đúng vậy, làm sao vậy?”
Cô gái này sẽ không giấu tâm tư, Hoắc Nghiêu phảng phất thấy được một con bướm đêm tự nguyện như thiêu thân lao đầu vào lửa từ trong ánh mắt lấp lánh của cô.
Anh ta nhớ tới khi Trầm Hi nhìn thấy cô lập tức mất khống chế và sợ hãi, sự ác độc chậm rãi từ trong xương cốt dâng lên, dọc theo mạch máu của anh ta tùy ý càn quét.
“Tôi cũng đơn độc.”
Hoắc Nghiêu châm điếu thuốc, khi khói phun ra, cổ họng anh ta khàn khàn, "Nếu em muốn, hai ta ở bên nhau.”
Ban đêm yên tĩnh, anh ta cho rằng mình là thợ săn chủ đạo tất cả, không biết trong lòng Liên Chức điên cuồng nhảy dựng, đang chờ anh ta đưa tới cửa.
Hoắc Nghiêu nhìn cô sửng sốt một hồi lâu, ánh sao trong mắt có thể dìm chết người.
“... Được.”
—
Lời mời tối hôm qua của Hoắc Nghiêu bất ngờ, lại hợp tình hợp lý.
Cho dù dự đoán qua ngày này, Liên Chức vẫn hưng phấn đến mức nửa đêm cũng không ngủ. Tiếp cận Trầm Hi, đến gần vòng luẩn quẩn của bọn họ cô cần một tấm danh thϊếp, mà bạn gái Hoắc Nghiêu chính là tấm danh thϊếp đường hoàng nhất trong đó.
Sau đó cô không quan tâm ở bên cạnh Tống Diệc Châu làm gì, hắn cũng sẽ không nghi ngờ nữa.
Nửa buổi tối hưng phấn dẫn đến ngày hôm sau khi Liên Chức đi làm thiếu chút nữa đã đến muộn, cô lấy danh nghĩa bạn gái tri kỷ, trên đường đi làm liên tục gửi vài tin nhắn cho Hoắc Nghiêu.
Trong dự liệu bên kia không trả lời, Liên Chức cũng không để ý.
Lúc đến công ty thấy cửa phòng họp đóng lại, Liên Chức hỏi qua Phương Thành mới biết, tổng giám đốc Hạng Hòa vốn định tìm Thần Đạt thành lập RP, đang ở văn phòng trò chuyện.
Phương Thành nói: "Liên Chức, vừa lúc cô tới, đưa cà phê cho mấy vị kia đi, tôi xuống làm chút chuyện.”
Liên Chức gật đầu đồng ý.
Pha cà phê xong, cô bưng khay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra.
Mấy vị nam sĩ nghe động tĩnh phía sau, nhao nhao nghiêng đầu, người phụ nữ có dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong váy bó mông, khuôn mặt đúng là còn trắng hơn so với tuyết còn.
Rõ ràng là trang phục đơn giản nhất, bọn họ ngây người một hồi lâu không dời mắt đi.
Liên Chức đặt cà phê lên bàn bọn họ.
Lúc đi tới bên cạnh Tống Diệc Châu, Tống Diệc Châu lại thấy được bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, móng tay hồng hào như hạt đậu.