Những mảnh vỡ bay trở lại đã cắt trúng hàm cậu ta.
Hoắc Xương ngây người trong nháy mắt, tầm mắt ngưng trệ.
Hoắc Nghiêu vẫn lười biếng dựa vào ghế nhìn cậu ta, động tác có thể nói là bình thường. Ánh mắt di chuyển, lại mang theo cảm giác ẩn nhẫn đáng sợ.
“Hoắc Xương, cậu nói thêm một chữ nữa, cái ly này sẽ không đập vào ghế của cậu đơn giản như vậy đâu.”
“A Xương!”
Bà ba lập tức tới xem vết thương của Hoắc Xương, lại tức giận chỉ vào Hoắc Nghiêu, "Nó là em trai con, nói sai cái gì thì chỉ bảo vài câu là được, cần phải đối xử với nó như vậy?"
Bà cả nói: "A Xương hơi nhanh mồm, nhưng A Nghiêu con cũng không nên lấy ly đập nó.”
Bà hai lập tức nói: "A Nghiêu, mau xin lỗi em trai.”
Hoắc Nghiêu nhìn Hoắc Xương đối diện, nói: "Hoắc Xương, muốn tôi xin lỗi cậu không?”
Trong thần sắc bướng bỉnh của anh ta lại mang theo vẻ điên cuồng, Hoắc Xương đột nhiên nhớ tới chuyện Hoắc Nghiêu dùng súng máy thiếu chút nữa bắn vỡ đầu cậu ta. Cậu ta nào dám, run lẩy bẩy lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây. Bữa cơm này rất vui vẻ, lần sau gặp lại.”
Hoắc Nghiêu đứng dậy, tay đỡ bả vai Nhị phu nhân, "Mẹ, con đi đây.”
Anh ta nói xong thì đi thẳng ra khỏi đại sảnh, cũng không quan tâm những người khác có sắc mặt thế nào.
Sau khi Hoắc Nghiêu lên xe, nhị phu nhân đuổi theo.
“A Nghiêu, việc này con quá đáng rồi, ngay trước mặt mọi người lại đối xử với Hoắc Xương như vậy.”
Hoắc Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, có chút nhìn không thấu người phụ nữ này: "Mẹ, cậu ta nói mẹ như vậy trước mặt mọi người mẹ không tức giận?"
Trên mặt bà hai có một tia rạn nứt, nói: "Trẻ con nói đùa với nhau thôi.”
Hoắc Nghiêu cười ngược lại, bà nén giận cả đời, lấy lòng trên lấy lòng dưới, cũng không biết là vì cái gì.
Bình thường lúc anh ta không về nhà, có thể tưởng tượng được mấy người phụ nữ kia nói móc bà như thế nào.
“Con mua cho mẹ một căn biệt thự ở Thanh Vân Châu, mẹ dọn qua đó ở đi." Hoắc Nghiêu nghiêm mặt nói, "Lúc có việc thì quay lại.”
Bà hai lắc đầu: "Mẹ vẫn nên ở đây, ở nhà rất tốt.”
Hoắc Nghiêu châm biếm: “Chỗ nào tốt? Chỉ chờ làm trò cười trong cuộc trò chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ.”
Bà hai ấp úng môi, Hoắc Nghiêu cũng lười nói với bà: "Tùy mẹ.”
Anh ta lái xe dọc theo đường vừa tới.
Dọc theo đường đi bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ảm đạm di chuyển trong xe.
Hoắc Nghiêu châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, khói bốc lên bao phủ ngũ quan anh ta.
Biểu cảm trên mặt hắn lại có chút âm trầm bất định.
Từ nhỏ anh ta đã bị Hoắc Khải Sơn đưa ra nước ngoài, không thân mật với mẹ, nhưng chuyện mẹ ruột là kỹ nữ vẫn luôn là một cái gai trong lòng anh ta.