Chương 41

Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Chức gian nan chống đỡ trước bàn làm việc.

Tối hôm qua cô phiên dịch thêm bản thảo tiếng Đức, rạng sáng ba bốn giờ mới làm xong, Liên Chức lười về nhà, trực tiếp ghé vào phòng làm việc ngủ thϊếp đi.

Cô cân nhắc sau này phải mua một cái giường gấp, không thể nằm sấp ngủ mãi.

Liên Chức cầm túi trang điểm vào nhà vệ sinh, sửa soạn đơn giản một phen, lúc muốn son môi cô do dự một chút.

Hiện giờ cô là một thư ký an phận, Tống Diệc Châu vốn có thành kiến với cô, trang điểm quá đậm chỉ sợ sẽ khiến hắn phản cảm.

Cô đổi son môi thành màu tự nhiên, nhẹ nhàng bôi lên có cảm giác mười phần thiếu nữ, tinh thần toả sáng.

Lúc cô quay về phòng thư ký thì Tống Diệc Châu đã đến, quản lý tài vụ đang báo cáo gì đó với hắn.

Liên Chức xay một tách cà phê, cầm lấy biên bản hội nghị đi tìm Tống Diệc Châu.

Hắn đang phê duyệt văn kiện, âu phục từ màu xám bạc ngày hôm qua đã biến thành màu xanh đậm có hoa văn chìm, phối hợp với áo sơ mi trắng tinh có vẻ ôn nhuận như ngọc.

Trang phục của người này là hàng cao cấp nhất.

Tống Diệc Châu nghe được động tĩnh, nhưng không ngẩng đầu.

Liên Chức đặt cà phê lên bàn, đồng thời đưa biên bản của cuộc họp ngày hôm qua ra.

“Tống tổng, đây là biên bản hội nghị tôi đã phiên dịch lại.”

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, móng tay tròn như hạt đậu, không hề có dấu vết của sơn móng. Tống Diệc Châu đã nhìn sơn móng tay màu sắc rực rỡ đến chán ngấy, vì thế không khỏi nhìn thêm hai lần.

Khi hắn ngước mắt lên, sống lưng cô bất giác đứng thẳng hơn, rõ ràng đang chờ được phê bình.

Tống Diệc Châu chú ý tới quầng thâm màu đen trước mắt cô, ánh mắt hắn lại rơi vào văn kiện trong tay. Ngoài dự liệu của Liên Chức, lần này hắn mở ra nhìn lướt qua vài lần, cái gì cũng không nói.

Liên Chức không biết phản ứng của hắn, đang muốn ra khỏi văn phòng.

“Lịch hẹn với ngân hàng Trung Bắc là ngày nào?" Tống Diệc Châu đột nhiên lên tiếng.

Đầu óc Liên Chức trống rỗng nửa giây, nói: "Năm giờ chiều ngày mốt.”

May mà cô đã học thuộc lịch trình trước một tuần.

Tống Diệc Châu không rảnh để ý vẻ mặt vô cùng bất ngờ của cô, nói: "Đổi thành mười giờ sáng ba ngày sau, chiều hôm sau có hội thảo nghiên cứu.”

“Được.”

Lúc này hắn mới cầm quyển sổ kia của cô, quét mắt nhìn biên bản hội nghị của cô, nói: "ROE và ROA cũng không phải là quan hệ lỗ hổng giữa tổng tài sản và tài sản ròng, trọng điểm là quyền lợi của cổ đông.”

Liên Chức ngẩn người, hắn lại nhìn cô một cái.

Lúc này cô mới nhớ ra hắn đang nhắc nhở cô ghi chú sai lầm, nói: "Được, tôi sẽ sửa lại bản thảo.”Vừa dứt lời, điện thoại Tống Diệc Châu vang lên.

Liên Chức tự giác đi ra ngoài văn phòng.

Tống Diệc Châu cầm điện thoại lên, là Trầm Hi gọi tới.

Hắn ghé vào tai, giọng nói bình thường: "Sao vậy?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của cô gái: "Diệc Châu, hôm nay công việc có thuận lợi không?”

Tống Diệc Châu đặt bút xuống, nói: "Cũng được.”

“Vậy lát nữa hẹn ăn cơm tối?”

“Được.”

Cô ta làm nũng nói: "Em có chứng khó lựa chọn, anh chọn địa điểm có được không?”

Tống Diệc Châu dựa lưng vào ghế, buông lỏng cà vạt, nói, “Nhà hàng Louis ở tòa nhà Chung Khê, lần trước không phải em nói muốn ăn đồ Pháp sao?"

Giọng nói Trầm Hi càng dịu dàng: "A, anh còn nhớ rõ, vậy hẹn gặp lại.”

“Ừm.”

Cách một cánh cửa, Liên Chức nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.

Cô hạ thấp giọng rời đi, đảm bảo âm thanh giày cao gót hoàn toàn biến mất vào trong thảm. Liên Chức sau khi trở về văn phòng lập tức dùng điện thoại di động tìm kiếm nhà hàng Louis ở tòa nhà Chung Khê.

Louis là một nhà hàng kiểu Pháp có chút danh tiếng, tọa lạc ở tầng hai mươi bốn tòa nhà Chung Khê.

Tòa nhà Chung Khê là thủ đô ẩm thực điển hình, mỗi tầng đều có hai nhà hàng đặc thù.

Liên Chức không nhịn được suy nghĩ, nếu để Trầm Hi biết cô đã trở thành thư ký của Tống Diệc Châu, vẫn là do Hoắc Nghiêu giới thiệu.

Quan hệ tam giác tình yêu của mấy người này sợ là sẽ sụp đổ, ngư ông đắc lợi là cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nói làm là làm, Liên Chức lập tức gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu.

[Anh Hoắc, em được nhận rồi.]

[Cảm ơn anh đã đề cử (cảm động), em sẽ làm việc thật tốt.]

[Thật sự không biết biểu đạt sự cảm kích của em như thế nào, nếu sau này anh cần hỗ trợ, em nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.]

[Thật ra hôm qua em nên gửi tin nhắn cho anh, kết quả bởi vì công việc đột xuất nên chậm trễ đến bây giờ.]

[Nếu anh có thời gian, em mời anh ăn tối được không?]