Chương 4: Vật đổi sao dời

Cô không phải không nghĩ tới việc gặp lại người này, nhưng cảnh tượng kia, nhất định là cô đứng ở nơi cao cao tại thượng, mà anh thì nghèo khổ thất vọng.

Mỗi loại ý tưởng trong đầu của cô lúc ấy cũng không hề giống như bây giờ!

Vật đổi sao dời, lúc này cô đã trở thành gái điếm ngàn người chọn, mà anh ta là một người xem rất thành thạo.

Sáu năm trôi qua, đường nét sắc bén của anh vẫn còn ở đây, nhưng khí thế của người thiếu niên càng trở nên cứng rắn thành thục, hơi thở quanh thân lại làm cho người ta không thể bỏ qua.

Liên Chức giấu mình càng kỹ hơn.

Mạnh Ngũ gia liếc mắt nhìn vào trong đám người phụ nữ trước mặt, cười nói: "Lục lão đệ, em nghe thấy đi, con gái nơi này đều bị em chọn hết một vòng mà chẳng vừa ý cô nào sao?”

Lục Dã cũng cong khóe môi, nhấc mi về phía đối diện thản nhiên mà đảo qua.

Liên Chức cúi gầm mặt xuống, hận không thể chôn cả người của mình vào trong đống cát bụi.

Tầm mắt kia xẹt qua đỉnh đầu của cô rồi dừng lại trong chớp mắt.

Trái tim cô như thắt lại, anh đã quay đầu nhìn về phía nơi khác.

"Vậy chọn cô ấy đi, cô gái mặc váy màu xanh lá cây ấy."

Trái tim cô trong nháy mắt như đã rơi xuống, lại nghe anh dừng lại nửa giây, lời vừa chuyển.

"Người mặc váy hoa bên cạnh.”

Các chị em đi cùng đồng loạt nhìn về phía Liên Chức.

Liên Chức ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Dã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm thầm mờ mịt không rõ, hơi có chút ngả ngớn vui đùa.

Đó là ánh mắt như đang nhìn gái điếm.

Anh không nhận ra cô, trong lòng của Liên Chức có chút phức tạp, nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Chị Trương cười tủm tỉm dẫn theo các cô gái khác rời đi, nháy mắt với Liên Chức, ý bảo cô phải chăm sóc cho vị này thật tốt.

Cửa phòng vừa đóng lại, Liên Chức đứng tại chỗ một hồi lâu, mới trấn định tự nhiên đi về phía Lục Dã.

Ít nhất đã trôi qua bảy tám năm, nói không chừng Lục Dã đã sớm quên mất cô là ai rồi, chỉ cần cô không lộ ra vẻ sợ hãi, ai sẽ nhớ đến cô chứ.

Trên sô pha ngồi một hàng đàn ông, bên cạnh Lục Dã chỉ còn lại một chút khe hở, để lại chỗ ngồi cho Liên Chức chỉ to bằng hai bàn tay.

Trái tim cô vẫn nhảy bang bang, nhưng cô làm ra vẻ bình tĩnh mà ngồi xuống.

Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc sứ chỉ trong nháy mắt đã kề sát người hắn, không một chút khẽ hở.

Cách một cái quần, đùi của người đàn ông cũng rất mềm dẻo, độ nóng rực không ngừng truyền về phía cô.

Trái tim cô chợt run rẩy, chưa từng chú ý tới người đàn ông bên cạnh cũng dừng một chút.