Không chỉ có quản lý Dương, mấy quản lý khác trong phòng họp đều nơm nớp lo sợ.
Tống Diệc Châu mới tới tập đoàn Thần Đạt không quá hai tuần.
Việc đầu tư của Thần Đạt mấy năm nay ngày càng sa sút, chỉ dựa vào mấy hạng mục miễn cưỡng chống đỡ, những quản lý này cũng lười nhác bắt cá quen rồi, vốn tưởng rằng người thừa kế mới tới này tuy rằng bằng cấp cao địa vị cao, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm liên quan đến thương trường thì sẽ là hạng người dễ nói chuyện.
Lúc đầu Tống Diệc Châu cũng đúng là như vậy, khi phát biểu trong cuộc họp, len lén trao đổi khiến cho người ta cảm giác ôn hòa hữu lễ, kiên nhẫn lắng nghe.
Mấy vị nguyên lão mới có can đảm tiếp tục làm việc lười nhác như lúc trước.
Bây giờ thái độ đột nhiên mạnh mẽ, quản lý Dương cũng sắp quỳ xuống.
“Tống tổng, anh yên tâm, tôi sẽ đi tìm hiểu rõ ràng.”
“Một giờ.” Tống Diệc Châu nói, “Nếu không vị trí quản lý tài vụ của anh có thể đổi người rồi.”
Quản lý Dương vội vàng nhận lệnh.
Mấy quản lý khác cũng đi ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, vẻ lạnh nhạt trên mặt Tống Diệc Châu trong nháy mắt biến mất, hắn xoa xoa mi tâm, đại khái cảm thấy phòng làm việc quá ngột ngạt.
Hắn kéo cà vạt, vẻ mặt nghiêm trọng không hề giảm đi nửa phần.
Vốn liếng của Thần Đạt trong mười mấy năm lười nhác đã hoàn toàn mục ruỗng, hắn có ý nghĩ thay đổi toàn bộ nhóm người này, nhưng thanh tẩy nội bộ không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Phải từ từ thôi.
Tài xế kiêm nhiệm thư ký tạm thời Phương Thành đẩy cửa phòng làm việc ra, bưng vào cho hắn ly cà phê.
Tống Diệc Châu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Việc tuyển dụng như thế nào rồi?”
Câu hỏi là về tiến độ tuyển dụng thư ký và một số vị trí đầu tư.
Phương Thành nói: "Bên nhân sự đã nhận được đủ sơ yếu lý lịch, dự định tuần này tiến hành phỏng vấn.”
Tống Diệc Châu như có như không "Ừ" một tiếng.
Anh ta bưng cà phê lên, ngậm miệng. Phương Thành nhìn thấy hắn đang nhíu mày.
Vị lão phật gia này vô cùng chú ý tới cà phê, tỉ lệ nhiệt độ hơi khác biệt một chút đều có thể phát hiện, Phương Thành cũng ngóng trông thư ký mới có thể tiếp nhận công việc này, không cần tiếp tục giày vò anh ta.
Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Nghiêu gọi tới.
Phương Thành rời khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu tiếp bên tai: "Hửm?”
Hoắc Nghiêu cười khẽ thành tiếng: "Tống tổng đang làm gì vậy?”
Tống Diệc Châu đặt cà phê xuống, dựa lưng vào ghế.
“Chơi bời ở quán bar.”
Tống Diệc Châu đang chế nhạo anh, ngoại trừ công ty thì hắn có thể ở đâu.
Hoắc Nghiêu cười ha ha.
“Công ty cậu không phải đang tuyển người sao? Người anh em, tôi đề cử cho cậu một người.”
“Ai?”
“Liên Chức, chính là cô gái tôi mang đến bữa tiệc hôm đó.”
Một khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ hiện lên trước mắt Tống Diệc Châu, hắn ngừng lại hai giây, suy nghĩ không rõ ràng.
“Để dụ dỗ người đẹp của cậu vui vẻ mà đổ đến tận đầu tôi?”
“Đương nhiên không phải, tôi biết Tống tổng cương trực liêm chính mà.” Hoắc Nghiêu nói,
“Thần Đạt vốn chỉ tiếp nhận nội bộ, cậu coi như tôi cũng cho cậu một người, có được hay không là ở bản lĩnh của cô ấy.”
Tống Diệc Châu nói: "Cậu có lòng tin như vậy đối với cô ấy?”
Hoắc Nghiêu cười cười không đáp: "Được hay không để Tống tổng nói xem.”
“Được.”
Cuối cùng Tống Diệc Châu cũng đồng ý.
Đặt điện thoại xuống, hắn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lại hiện lên một tia châm chọc rõ ràng.
Hoắc Nghiêu đây là đang bị ăn bám mà cũng không tự biết?