• 3- Hay tệ hơn sẽ là kết quả kinh khủng: “Anh cũng định nói với em thế nhưng em đã nói trước rồi”. Và sau đó là một chuỗi ngày gừng chấm muối.
• TIO: 1- Nó là người kín đáo, sẽ khôgn lu loa lên. Nếu có lu loa cũng không dám nêu tên tao ra.
• 2- Con thỏ dù sao thì cũng phải chạy, sập bẫy thì thành nồi ra gu là cùng chứ gì?!
• 3- Tao nói xong là té luôn, chả có liên hệ gì nữa đâu mà gứng với chả muối!
• Thuỳ: Mày đã ngu còn bướng như lừa ý! Tao chả biết khuyên mày thế nào nữa! Thôi thì tuỳ mày, muốn làm thế nào thì làm. Nhưng đứng có lôi tao đi dọn dẹp hậu quả là nhá!
• TIO: Mày phải vẽ ra cái khung cảnh tệ hơn thì mới mong chặn được cái họng của tao!
Ừ, quả thật là chuyện này cũng điên rồ thật, mình vốn là cái dạng lập dị ngược đời mà. Tự nhiên mình muốn thử cái cảm giác chủ động tỉnh tò xem nó ra làm sao. Cứ giả vờ e lệ giăng bẫy há mồm chờ mãi chán chết đi được! Một lần im lặng để cơ hội vuột qua đã là quá đủ rồi!
Ngày 14/12/2002
Kỷ niệm 14 năm thành lập trường! Gớm, trường bé bằng cái mắt muỗi, toàn những đứa thi trượt quốc lập mới ngậm ngùi nhập học, thế mà cũng vẽ chuyện tổ chức hội hè. Rồi trăm sự lại đè đầu SV ra mà thu tiền. Năm nay, trường không chơi nổi thuê công viên nước Hồ Tây mà chỉ tổ chức khiêm tốn ở Nhà văn hóa quận Cầu Giấy, trông không khí cũng rộn ràng ấm cúng ra phết! Nhìn dân tình kéo co, bịt mắt bắt gà với nướng nem chua thơm lừng, mình bỗng nảy ra ý định gọi cho HN. Hờ, không ngờ mình cũng biết làm y như trong sách dạy! Thế nào nhỉ? "Yêu một người là khi ăn một món ăn ngon, nhìn ngắm một khung cảnh tươi đẹp, nghe một bản nhạc dịu êm, ta nghĩ ngay đến người đấy". Chả nhớ chính xác! À mà không, mình không thể sến như thế được! Chẳng qua là mình tiếc cái trọng lượng 63 cân có lẻ của hắn thôi. Bụ bẫm phì nhiêu thế mà không cho vào đội kéo co thì cũng phí ra!
Mình đã nghiến răng nghiến lợi gọi cho HN và...
• TIO: Mày ơi, tao vừa làm một việc dại dột!!!
• Thuỳ: Làm sao??? Mày nói đi.
• TIO: Tao vừa gọi cho HN... Hic, mày cứ chửi tao ngu đi! Tao hối hận lắm rồi!!
• Thuỳ: Thì nó từ chối mày chứ gì?
• TIO: Ừ, sao mày thông mình thế? Hic, nguyên văn cuộc điện thoại:
• Tao: Alô, anh H. ạ?
• Nó: Xoẹt xoẹt... ừ...xoẹt xoẹt... có việc gì thế?
• Tao: Từ giờ đến chiều anh có rỗi không?
• Nó: Ừ, một tí thôi, anh đang dở mấy việc ở nhà.
• Tao: Ừ, thế thì thôi.
• Nó: Thế có chuyện gì à?
• Tao: Thôi, không có gì. Tút tút!!!
• Thuỳ: Mày vô lý bỏ mother đi được, chưa gì đã vội gác máy trước rồi. Sợ tốn tiền à? Nó lại tưởng mày nhớ nó nên gọi điện (chỉ để nghe giọng chàng) thì sao??!!
• TIO: T-iên s-ư nó (xin lỗi các bác, em cú quá!). Nghìn tám một phút chứ ít à?!
Túm lại là mình đã ăn nem chua nướng, nghe ca nhạc và ngó nghiêng hội trại một mình. May là còn giật được 2 gói bim bim giải khán giả trả lời hay nhất trong cái trò thi marketing gì gì đấy. Không thì đến uất mà nói toẹt vào cái mặt ngu như bò của hắn mất!
Ngày 15/12/2002
Tối qua, mình chat với S3 một lúc, gạ nó chiều nay đi thị sát tình hình chuẩn bị cho vụ offline box Kiếm hiệp. Thằng bé này ngoan thế không biết, vui vẻ đồng ý ngay. Hờ, giá mà tên HN cũng ngoan ngoãn như thế thì có phải mình được nhờ không! 10h, đang định out thì thằng bé Thiên đường bạch kim (Chú thích, đây là một thằng em “lừa” được qua chat ạ) nhảy vào rủ đi ăn chân gà nướng. Nhưng mà mình đang óc ách đau dạ dày, chả có hứng thú gì. Hừ, cái vụ gọi điện cho HN làm tổn hại bộ máy tiêu hoá thế đấy!
Đi cùng S3 vào quán Cây Đa sát Cung Thiếu nhi. Chả biết họp offline ở đây thì có ảnh hưởng gì đến các mầm non tài năng của đất nước không Quán rộng, trông cây lá xum xuê, hữu tình ra phết! Nhưng mà, ẹc, đồ uống còn tệ hơn cả trên quán Đinh, lại còn đắt gấp rưỡi nữa chứ! May, còn có món kem sô cô la xinh xắn gỡ lại tí thể diện! Hihi, thằng bé S3 này đúng là con chủ quán café bóng đá có khác, tìm ra bao nhiêu cái để chê ỏng chê eo. Xời ơi, quán này thế là được lắm rồi, muốn ngon lành hơn thì chỉ có kéo nhau vào Daewoo! Hic, nhưng mà cái kiểu bàn tròn chân sắt của quán này làm mình nhớ đến quán Ảnh quá! (muốn biết tại sao thì các bác đọc lại cái bài ngay sau ngày 24/8 nhá)
Tạm biệt Cây Đa, mình với S3 lượn qua hàng net ở dốc Thọ Lão. Hihi, biết ngay là bọn Kiếm hiệp tụ tập online. Chat conference một lúc thì cả bọn quyết định đi ăn chân gà (chạy đâu cũng không thoát món chân gà, sướиɠ thế không biết ). À, xem nào, điểm mặt con trai box này xem. Hic, nhìn mãi chả thấy ai sáng láng như HN. Mà sao hôm nay mình ăn lắm nói nhiều thế nhỉ? Một mình mình ăn hết 1/2 chỗ chân gà rồi. Thế có mất thể diện không cơ chứ!!!
Ngày 17/12/2002
• TIO: Này, hôm qua tao chat hết 17K mày ạ.
• Thuỳ: Lại với thằng HN à?
• TIO: Với nhiều người trong đó có nó. Đầu tiên, lúc học Kinh tế chính trị với mày xong ra hàng, tao chat webcam.
• Thuỳ: Lại webcam! Hehe, có khi thấy trong webcam mặt mũi không tệ lắm thì cũng ngậm cười được một lúc, nhỉ?
• TIO: Ừ, nhìn cái mặt của mình trong “cam” thấy được an ủi lắm! Hehe, tao chat một lúc thì thằng Giáo hoàng với thằng FFVIII bạn nó vào trêu inh ỏi. Lúc sau thì thằng kia (tức HN) vào, cũng trêu, nhưng mà tao đang cú nó (thù dai) nên cóc hưởng ứng!
• Thuỳ: Ờ, lờ nó đi cho tao, để nó thấy nó chẳng là cái gì cả. Không có bác thì đời em vẫn tươi. Thế sau đấy có bình thường không?
• TIO: y, nghe tiếp này. Đầu tiên, nó thấy tao lấy cái status “Tôi mong em mong em như ánh thái dương” liền nhảy vào hỏi: “Lại bài nào thế?” (nó biết tao hay lấy lyric ra làm status mà). Tao trả lời là bài Mong đợ mặt trời của The Light. Nó cho ngay một câu: “Thế tác giả bài này bị mù hả em?’ Hừ, lúc đấy thì tao đã cú rồi – tao chúa ghét đứa nào lôi rock của tao ra đùa kiểu đấy.
• Thuỳ: Ơ, thằng này ngu nhể? Dám chọc vào tổ ong cơ à? Nó không biết là mày mắc bệnh cuồng dốc diếc hở?
• TIO: Biết, nhưng vẫn cố tình chọc vào, thế mới cú!!! Lúc đấy tao đã sưng sỉa lên rồi nhưng nó vẫn cứ đùa dai. Nó xem webcam xong kêu: “Em đang chat với thằng nào mà điệu thế?” (mà không phải tao điệu mà webcam tốc độ chậm nên có vẻ như thế)
• Thuỳ: Ôi dào, sao dạo này mày cứ cáu nó thế? Không ăn được thì đạp đổ à? Thôi, cứ kệ nó đi, người ngợm mày thế lại đi chấp trâu bò làm gì? Thế sau đấy thì sao?
• TIO: Tao trả lời nó là: “Em chat với anh” (!!!) Sau đó, tao nói gì đấy nhắc đến thằng Giáo hoàng, thế là nó cho ngay một câu: “Em có vẻ hâm mộ GH nhỉ”.
• Thuỳ: Ờ, trêu tức nó chứ việc quái gì phải nể nang gì ai. Cứ coi nó là số 0 đi, để cho nó thấy là không có nó thì mày chẳng sao cả. Thế nó nói vậy thì mày có cáu không, hay lại giải thích rằng thì mà là…
• TIO: Không, tao bảo là “Chưa biết ai hâm mộ ai đâu” - -> nó im tịt! À, nó kêu là mùa đông trông em béo ra. Tao ừ. Sau đó thì nó out, chả chào hỏi gì, như mọi khi!
• Thuỳ: Sướиɠ nhỉ! Thế ra mày tốn những 17k để làm Tô Thị trên mạng à?
• TIO: Quên mất, nó còn trêu tao mấy câu nữa.
• 1. Bây giờ đi đâu em vẫn sùm sụp cái mũ à?
• 2. Cái mũ của em trông như của Napoléon ý.
• Thuỳ: Giời ơi, thế đã chán chưaaa? Thất vọng tràn trề nhé! Càng có động lục mà chấm dứt. Có lẽ là buồn lắm đấy, nhưng không thể tránh được đâu.
• TIO: Nó trêu tao mấy câu trước thì tao chỉ ừ và sưng sỉa. Đến câu Napoléon thì tao bực quá cho ngay 1 câu: “Đừng trêu em, em cáu đấy”. Nó nếm mùi bị tao vặc rồi nên im. Chắc sau đó hãi quá, out luôn.