Mà tại sao dạo này mình hay vặc HN thế nhỉ? Lúc nào chat với hắn cũng có cảm giác hắn đang cố tình làm mình cáu lên. Có thể vì cái kiểu hẹn ậm ừ “nếu không có việc gì thì…” của hắn. Cũng có thể mấy lần gần đây chat với mình hắn đều out thẳng cẳng khi chưa nói xong chuyện. Nhưng sao mình vô lý thế? Mình có là gì của hắn đâu mà đòi hắn phải thế nọ thế kia. À đúng rồi, mình đang cú cái sự vô tâm thờ ơ của hắn. Chỉ cần hắn hỏi mình một câu thôi là mình thấy an ủi tràn trề lắm rồi. Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chỉ là một tên con trai như bao tên con trai khác, chả để ý đến những thứ nhỏ nhặt bao giờ. Cuối cùng thì mình cũng chỉ là một đứa con gái ngu ngốc, chỉ cần được quan tâm nhỏ mọn một chút là gục ngay…
1h sáng, mình nặn óc viết mấy bài linh tinh, chả ra sao! Chui vào chăn nằm mãi không thấy ấm lên, lại lần mò ngồi dậy, áp mặt vào chấn song cửa sổ ngó nghiêng một lúc. Rét thế này chả ai thức khuya làm gì. HN chắc giờ này cũng ngủ rồi...
Sáng hôm sau
• TIO: Mày ơi, đêm qua tao vừa có một quyết định quan trọng.
• Thuỳ: Cái gì thế? Tao hy vọng là mày không có gì rồ dại quá chứ?
• TIO: Tao quyết định là 31/12 này sẽ nói toác toàng toạc ra với thằng HN là tao thích nó.
• Thuỳ: Mày điênnnn à? Làm sao lại ra nông nỗi thế???
• TIO: Ừ, hôm trước đi bộ ở trường về tao chỉ muốn khóc rống lên thôi. Rồi đến hôm qua, học cả ngày mệt bã ra mà đêm lại không ngủ được. Tao không ngờ là tao nghĩ về nó nhiều thế.
• Thuỳ: Chết, khủng hoảng trầm trọng đấy.
• TIO: Ừ, tao biết làm gì bây giờ?
• Thuỳ: Tao nghĩ điều đầu tiên mày nên làm là bỏ ngay cái ý định điên rồ của mày đi. Nói ra thế chả giải quyết được việc gì mà còn làm chuyện rắc rối thêm. Cứnhư thế này lại tốt, thỉnh thoảng vui một tí, rồi lại buồn một tí - đủ cả hai tí nhé
• TIO: Nhưng mà vui ít buồn nhiều. Tao chán cái kiểu quan tâm rập rình “giai đoạn cửa sổ” này lắm rồi. Như hồi thằng Dũng đấy, mình thì quan tâm mà nó có biết quái gì đâu. Chỉ thêm buồn thôi.
• Thuỳ: Tao biết là khổ sở. Mày cũng đen nhỉ! Cứ như tao đây này, cậy mồm ra, chống khúc gỗ vào rồi, muốn ngậm lại cũng không được!
• TIO: Đấy, thế nên tao mới muốn nói thẳng ra. Nó không nói thì mình nói trước! Mà cái mã thằng này thì chắc chả bao giờ mở mồm ra nói gì đâu!
• Thuỳ: Mệt nhể! Rồi sẽ chỉ khổ mày thôi! Thế là vẫn quyết tâm nói?
• TIO: Thì vẫn, nói xong chạy. Nếu nó thông mình và “có gì” như mày nói thì sẽ chạy theo. Còn nó ngu và “không có gì” thì coi như chưa từng gặp.
• Thuỳ: Ờ, cũng được đấy. Nhưng mày liệu có chạy được không?
• TIO: Phóng lao thì phải theo lao thôi. Sao mày lại hỏi tao thế? Mày nghĩ tao không chạy được à?
• Thuỳ: Tao biết đâu đấy. Có khi mày chạy xong ngoái nhìn không thấy nó đâu, lại quay lại để xem nó chết góc nào.
• TIO: Lúc đấy ngượng lắm, chả còn mặt mũi nào xem chết hay sống đâu…
Vậy đấy, kết quả của một đêm mất ngủ ngồi nhìn ra ban công là một hành động tự biến mình thành một con dở hơi như thế đấy. Nhưng kệ, không nói ra, cứ ấm ức mãi mà nhìn cái mặt hắn thì điên mất!
Ngày 11/12/2002
Cả ngày mình đấu tranh tư tưởng để xem tối nay lên mạng hay ở nhà cấu chí hai con mèo. Không chat thì bứt rứt chân tay mà đang chat tự nhiên out chả nói năng gì thì lại cú! Mày đang nói ai thế Thieu_iot? Hừ, còn ai vào đây nữa. Tên HN đáng ghét!!! Mà không hiểu sao quen hắn lâu lâu, mình lại thấy hắn đẹp trai mới chết chứ! Nói theo kiểu con Quỳnh thì hắn rạng ngời mà không chói loá đây mà… Hic, cứ nhìn thấy cái mặt bụ bẫm của hắn là mình lại có tham vọng béo hắn một phát thật đau vào má. Còn 20 ngày nữa là đến thời hạn mình thoát khỏi cái cục nợ tình yêu đơn phương này thôi. Lúc đấy, nhất định mình sẽ thò tay véo má hắn, cho bõ tức! Hờ, nhưng mà má hắn có mấy cái mụn với một cái nốt ruồi be bé, sờ vào bẩn tay lắm…
Tối, cuối cùng thì hai con mèo đưa lên cân cũng không nặng bằng một phần tư tên HN, mình lại mò ra hàng net. Ngồi chúi mũi vào màn hình, mình không biết là HN đi qua. Chỉ đến lúc hắn lên mạng gọi và tả là mình mặc áo gì, đội mũ gì ngồi ở đâu thì mình mới ớ ra. Sao hắn đi qua đấy mà không vào chat luôn, lại phải vòng ra BK làm gì nhỉ? Chẳng lẽ mình còn hơn cả con cún giữ cửa của hàng net. Chẳng lẽ mình khó ưa đến mức hắn phải tránh xa hàng kilômét như thế ư? Hay là lúc đi qua chỗ mình, hắn còn bận chở cô nàng dở hơi nào? Hờ, tại sao mình lại cứ thích chuốc buồn bực vào thân vậy nhỉ? Giá mà tối nay mình ở nhà bắt nạt bọn mèo chứ không hăm hở đi chat thì đâu đến nỗi…
Ngày…
(mấu giấy buôn chuyện không ghi ngày, dựa trên sự kiện thì ở khoảng thời gian này)
• TIO:Ê, ê, sáng hôm qua tao vào TTVN thì mới thấy 40 người bình chọn cho tao. Đến tối đã thấy lên 54 người rồi mày ạ.
• Thuỳ: Ơ, cái bọn đấy hay nhỉ? Thỉnh thoảng lại phải bầu à?
• TIO: Không, đứa nào nó thích thì nó bầu thôi. À, hôm trước tao hùa vào cùng với thằng Giáo hoàng (cái thằng admin trên TTVN ý mà) chửi lại mấy thằng quá khích ăn nói linh tinh. Hihi, chắc nó có nhiều nick phụ nên vote cho tao “trả ơn”.
• Thuỳ: Được cái gì không mà chúng mày hăng hái bầu cho nhau thế?
• TIO: Chả được cái gì đâu, giải quyết khâu oai thôi! Với lại chuyện sao siếc này cũng làm tao vui vẻ hơn một tí.
• Thuỳ: Ờ, thế cũng tốt! À này, mày có ý định trả thù thằng HN không?
• TIO: (mặt nghệt ra) Trả thù gì?
• Thuỳ: Thì mấy vụ nói trước bước không qua hứa hươu hứa vượn đấy Tao thấy ấm ức cho mày lắm! Tao mà như mày, tao hẹn rồi cho nó leo cây một lần cho chết!
• TIO: Làm thế thì cũng giải quyết được vấn đề gì đâu? Tao chả quan tâm nữa, hy vọng quái gì mà quan tâm. Còn khối chuyện hay ho hơn (VD như chuyên từ 40 - -> 54 người bình chọn)
• Thuỳ: Ừ, thế thì tốt, chả bù cho mấy hôm trước. Mà thế thì mày thôi không lo đến chuyện cạy miệng con hến nữa chứ? Hay vẫn hiếu thắng?
• TIO: Kệ nó! Cậy ra cũng chẳng để làm gì. Tao vốn không thích các con nhuyễn thể có vỏ. Mà con hến to đùng như thế, ăn không hết nó thối ra thì chết!
• Thuỳ: Còn chuyện nói toạc móng heo móng lợn gì đó cũng dẹp luôn chứ?
• TIO: Dẹp là dẹp thế nào?! Tao sẽ gửi mail cho nó, bảo là từ 1/1/2003 sẽ chấm dứt liên hệ với nó, lý do là tao thích nó.
• Thuỳ: Zời ơiii, mày đừng điên quá hoá rồ như thế!!!! Mày ngu quá đi mất. Là con gái, việc quái gì phải làm thế.
• TIO: Ờ, công nhận là nghe rồ đấy. Nhưng tao nghĩ chuyện con gái nói trước cũng chả có gì là lạ cả, nhất là với một con vừa hâm vừa thiếu iốt như tao.
• Thuỳ: Chết mất thôii!!! Mày nghĩ lại điiiiii.
• TIO: Thì nói ra một lần cho nó biết, sau đấy thì coi như chưa từng quen biết. Đúng là làm thế này chuối thật! Nhưng tao bực lắm! Chả biết đầu óc có bị ẩm mạch nào không?!
• Thuỳ: Không nên thế! Cùng lắm là tuyên bố chấm dứt mối quan hệ thôi. Mày có thể lôi cả tỷ lý do chính đáng ra. Chứ làm thế kia rồi hối cả đời đấy, mà nó lại đắc ý!
• TIO: Ờ, cho thằng chó chết nó đắc ý. Quen biết quái gì nữa mà sợ! Tìm lý do khác thì dễ thật, nhưng nghe các lý do đấy trẻ con lắm. Nói ra thế này, tuy chả giải quyết được vấn đề gì nhưng nó làm tao có cảm giác thoải mái.
• Thuỳ: Thoải mái cái gì. Rồi ngồi đấy mà mếu con ạ!
• TIO: Mếu miếc gì? Tao chưa nghĩ ra hậu quả gì sất. Mày thử vẽ ra xem nó khủng khϊếp đến đâu!
• Thuỳ: 1- Nó sẽ lu loa cả TTVN.
• 2- Nó sẽ cười hô hô vào cái mặt mày và bảo “cuối cùng con thỏ béo đã sập bẫy”.