Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một ngày đầu xuân, cùng với tinh thần phơi phới của những bông hoa đào và những mầm lá trên cành cây cao, một đứa con gái đang yêu và vừa mới được yêu quyết định đem những cảm xúc rung động của mình l …
Xem Thêm

Rồi thế nào nhỉ, mình đã quăng xe đạp ở hàng gửi rồi leo lên xe hắn (một cái xe lờ đờ với một cái yên sứt sẹo) qua Phan Đình Phùng ăn chè. Chẹp, cái hàng chè Thái Lan này có mấy cái bát đẹp thế không biết, cả hàng chăn ga gối đệm bên cạnh cũng đẹp! chè ngon, hihi, với đứa con gái bụng dạ vô biên như mình thì chè nào cũng ngon cả. Lại còn có cả pizza nữa chứ, hơi cay, nhưng mà cũng ngon chả kém! Mà mình nói chuyện gì với hắn ý nhỉ? Quên mất rồi. Chỉ nhớ một không khí rất chi là... Hàn Quốc. Ngồi sau xe một anh chàng đang là đối tượng buôn dưa bở, đi trên những con phố nồng nặc (!) mùi hoa sữa. Chết thật, đến ngộ độc dưa bở mất thôi!!!!!

Ngày 8/10/2002

Nhiều lúc mình thấy rất rung rinh. Chưa bao giờ mình được quan tâm một cách… tủn mủn như thế. Hắn quan tâm đến chuyện sự nghiệp tương lai, những bài viết của mình trên ttvn, việc mình gãy tay mấy lần, cả cái thói quen phóng xe tít mù nữa. Trời ơi, mình bắt đầu tìm lý do để biện minh cho việc ngộ độc dưa bở rồi!

Trưa nay, chat với hắn một lúc thì nhận được lời mời đi ăn bún chả. Hờ, ngàn năm bửu vật đất Thăng Long, bún chả là đây có phải không? Nghĩ đến mùi thơm là đã ngây ngất trên cành quất rồi, còn biết ý tứ ngượng ngùng nữa đâu, và thế là mình trơ tráo nhận lời. Nhưng mà thất vọng tràn trề, bún chả ở Hàm Long chán ớn. Chẳng thấy mùi bún chả gì cả. Mà hàng đấy bán kèm cả cháo lòng tiết canh, hừ, mất cả ngon! Đã thế lại còn đắt nữa, gần gấp đôi cái hàng gần trường mình. Nhưng tại sao mình lại phải than vãn nhỉ? Hắn trả tiền cơ mà .Được ăn không mất tiền, lại được nhìn hắn, thậm chí có thể soi được đôi giày lâu ngày không biết đến xi và bàn chải của hắn, nói chuyện với hắn, thoải mái quá còn gì!

Ngày 11/10/2002

Hôm nay, mình với Thảo đi hội chợ sách. Gớm, lâu lâu sâu bọ lên làm người, cũng phải giả bộ đã được súc miệng cái gọi là nâng cao dân trí tí chứ! Với lại mình muốn con bạn thân xem mặt đối tượng một tí! Chả là HN được (bị) phân công đứng bán sách trong hội chợ mà.

Đang ngơ ngáo dòm ngó thì mình thấy cái đầu hắn lù lù ló ra. Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi mà chân mình vẫn run run, hic, đi phỏng vấn xin việc mình cũng chả run thế này! Mình không nói với hắn được câu nào, chỉ nhìn ngó gian hàng NXB S. ế ẩm của hắn, cười méo xẹo rồi đưa cho hắn cái mũ lưỡi trai. Hừ, đúng là cái đồ... đoảng, động một tí là rơi, quên với lại mất! Nhưng mà cũng đáo để ra phết, gạ gẫm được cái con vắt cổ chày không ra giọt nước nào như mình cho hẳn 1 cái mũ! Lại còn trêu mình nữa chứ. Hắn bảo gì nhỉ? À, hắn cười nhe nhởn và kêu: "Em ơi, vào đây là phải mua, không mua là không ra được đâu". Hờ, lúc đấy mình cũng chả có hứng thú đùa, chỉ nhìn hắn cười như mếu. Rõ chán!!!

À quên, bạn Thảo yêu quý của mình chấm tên này được > 7 điểm. Xì, không chấp mắt thẩm mĩ mộc mạc của dân Mỹ thuật Công nghiệp!!! Mình mà chấm á... thôi, chả nói đâu...

Ngày 19/10/2002

Sáng hôm kia, mình hẹn HN để lấy đĩa (hắn nhờ mình cóp mấy truyện trên vnthuquan ý mà). Chờ nửa tiếng trước cổng Parabol Bách khoa không thấy, lạ một cái là mình cũng chả bực, chỉ lo hắn bị làm sao. Đến tối, gặp hắn trên mạng, nghe hắn nói một lý do cực kỳ xác đáng: "Anh ngủ không dậy được". Thế mà mình cứ sợ hắn ốm đau tai nạn gì, chuối củ đến thế là cùng! Sau đấy, mình đòi bám đuôi hắn lên Nguyễn Xí mua sách. Hơ, tên này ham đọc thế không biết, thảo nào mắt cận lòi ra! Hôm qua, mình gửi offline hỏi hắn xem vở Đời cười III có xứng đáng cho mình chuồn 1/2 buổi học để đi thưởng thức không. Và hôm nay, lúc gặp hắn trên mạng, hắn cho ngay một câu hỏi xanh rờn: "Vé đi xem Đời cười của thằng nào thế?" Hm, tại sao hắn lại hỏi thế nhỉ? Nếu mình mà trả lời là của một anh chàng fan hâm mộ thì sao? Chắc hắn sẽ kêu là vở đấy chán lắm, đừng đi Nhưng thôi, mình vốn nhân đạo và hiền từ nên đã thành thật khai báo việc cơ quan mẹ cho vé.

Ờ mà mình có nên nghĩ là hắn quan tâm đặc biệt đến mình không nhỉ?! Mình khoe là hôm nay có người khen mình xinh và hát hay. Hắn bảo là: "Đúng một nửa, anh chưa nghe TIO hát bao giờ". Trời ơiiii, thế có nghĩa là hắn khen mình xinh?!?! Hừ, lại cho nhau đi tàu bay giấy rồi!

Ngày 22/10/2002

Hừ, tên HN đáng ghét. Hắn làm mình tốn không biết bao nhiêu giấy buôn chuyện trong giờ với con Thuỳ...

• TIO: Mày ơi, hôm qua là một ngày bi đát của tao.

• Thuỳ: Làm sao? Lại chuyện thằng HN chứ gì?

• TIO: Trưa hôm qua, tao vào VDC chat với nó. Hic, nó nói với tao về chuyện nó định cưa một em.

• Thuỳ: Kinh gớm nhỉ! Kể cụ thể xem nào?

• TIO: À, nó kể với tao là nó vừa mới quen một em, nếu hàm răng em ý đẹp hơn thì nó đã cưa rồi. Xong nó tao là có cách nào để làm răng em ý rụng hết không.

• Thuỳ: Hehe, tự nhiên tao có liên tưởng. Sao hôm đi HP về nó lại mua cho mày cái bàn chải nhở?

• TIO: Hờ, không phải đâu, em này tận trong tp.HCM cơ.

• Thuỳ: Thế à, thế nó hỏi xong mày nói sao?

• TIO: Ờ, tao bảo nó là "Anh cho em ý lên xe, phóng khoảng 80km/h rồi đẩy xuống, đảm bảo rụng hết răng".

• Thuỳ: Khϊếp, cái con này!

• TIO: Ê, nghe tiếp đây này. Mày biết nó trả lời sao không? Nó bảo "sẽ bố trí". Nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ nó lại kêu: "Không được em ạ, nhỡ nó cày mặt xuống đường thì toi! Anh định là sẽ mời nó ăn 5 cái pizza thật nóng và 3 cốc chè thật lạnh, cứ độ chục lần như thế là được".

• Thuỳ (ho sặc sụa, nôn oẹ ầm ĩ): Há há há. Hê hê...

• TIO: Tao bảo: "Không được, thế thì nó chỉ béo phì thôi chứ không rụng răng đâu". Thế là HN có vẻ rất tiếc rẻ, kêu: "Thôi vậy, không cưa nữa vậy. Sau này thằng nào iu nó sẽ phải hôn nó trong bóng tối". Rồi tự nhiên tao thòng ngay một câu vào: "Nghe bác nói thế em cũng chột dạ, phải xem lại bộ nhá cái đã". Thế là nó kêu: "Răng em chưa đến nỗi!"

• Thuỳ (tiếp tục cười sặc sụa quằn quại):

• TIO (nhăn nhó khó coi): Mày cười cái gì??? Tao đang đau lòng đây!

• Thuỳ: Đau điếc làm gì vội thế! Mày có biết con đấy thế nào đâu. Lỡ ra còn kém mày.

• TIO: Con đấy ở trong nhóm làm lịch vừa triển lãm ở Bảo tàng M. ý. Hề hề, tao cũng chả đau lòng lắm đâu. Vẫn phởn phơ chán. Hic, nhưng mà túm lại là mông nặng (mộng) vỡ tan tành rồi.

• Thuỳ: Sao mà vỡ?

• TIO: Đấy, thì việc Răng xấu tiểu thư đấy!

• Thuỳ: Mày nghĩ là nó có ý đồ với con bé đấy à?

• TIO: Không biết nữa. Theo mày thì xế lào?

• Thuỳ: Chả có quái gì đâu. Có tình yêu không biên giới cũng không dễ, nhất là nó chưa vượt qua được cửa ải mồm miệng. Nó chỉ thử gan mày thôi.

• TIO (mặt đần ra) : Thử gan???

• Thuỳ: Ờ, xem mày có đau khổ không...

Lần này buôn dài quá, mãi không hết chuyện!

Tiếp tục mẩu chuyện đang buôn dở với Thuỳ nào...

• TIO: Úi giời ơi, hôm qua nó nói với tao chuyện đấy lúc trưa. Lúc tối tao đi học tiếng Anh về, tình cờ lại gặp nó. Lúc đấy mặt tao đang tái nhợt ra, đi lồm cồm giữa đường. Hm, không biết "anh" có liên tưởng gì không đây?

• Thuỳ: Ờ, nó lại nghĩ mày đang phẫn chí đi ra sông Kim Ngưu...

• TIO: Đâu, tao đi về phía Bách khoa cơ mà (đèo con Thu về rồi mới đυ.ng cái mặt nó). Nhưng nó hỏi tao mệt quá thở chẳng ra hơi nên trả lời không được tươi tắn lắm.

• Thuỳ: Mày cứ nói quá lên, chứ đói rét gì đến nỗi mà thở không ra hơi.

• TIO: Mày đã đi ngoài đường với cái dạ dày rỗng réo ầm ầm từ sáng, trời thì rét, mặc mỗi một cái áo sơ mi, chân không đi tất, xe sắp hết xăng và có đến 4 bài phải dịch + một đống bài học thi + yêu cầu nộp bài đến gần mà chưa nặn ra cái gì để viết chưa?

• Thuỳ: Ừ, nhưng mày cũng nói quá cơ. Thế nó có hỏi han gì không?

Thêm Bình Luận