Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một ngày đầu xuân, cùng với tinh thần phơi phới của những bông hoa đào và những mầm lá trên cành cây cao, một đứa con gái đang yêu và vừa mới được yêu quyết định đem những cảm xúc rung động của mình l …
Xem Thêm

Ngày 1/1/2003

Lên công ty, rảnh rỗi ngồi chat conference với một dây nhân sự trong Kiếm hiệp cốc. Được một lát thì thấy HN nhảy vào Buzz, mình xoá tên hắn trong Friend list rồi nên chả biết hắn lên mạng lúc nào. Tên này đúng là ăn no rồi phởn nên không biết là gì ngoài cái trò Ctrl + G rung bần bật đấy. À, hoá ra hôm qua hắn phải về gấp vì bố hắn say rượu, một mình mẹ hắn không khênh lên gác được. Hờ, nghe cái giọng hắn khoe bố hắn uống 29 ly Johnny Walker mới sung sướиɠ chứ. Cũng may, hắn được gọi về làm con chăm ngoan, mình đỡ phải tìm khe nứt trên mặt đất! gọi hắn vào conference chat cho vui tí nhở?! Rồi bọn Kiếm hiệp lại nhấm nháy nhau cho mà xem. Ơ, cái tên này mạnh mồm nhỉ?! Kiều Phong hỏi hắn quan hệ thế nào với Thánh cô, hắn dám kêu là Lệnh Hồ Xung. Cái mã hắn mà làm Lệnh Hồ Xung ááá?

Ngày 4/1/2003

Mấy ngày rồi không thấy HN lên mạng, hay là hắn đi công tác? Ờ mà hắn có đi công tác hay làm gì thì cũng phải kệ hắn thôi! Hai hôm vừa rồi không gặp hắn, cũng chẳng thấy bứt rứt nhiều, vậy là tốt hay là xấu nhỉ? Đi học chăm ngoan, từ năm ngoái đến giờ mới buôn chuyện với con Thuỳ.

• TIO: Hờ, tao phải kiếm một chú vui tết thôi mày ạ. Tao chán một mình rồi.

• Thuỳ: Thế bình thường giao thừa mày có ra khỏi nhà không?

• TIO: Không, tao ở nhà cúng các cụ, xem TV xong thì ngủ. Hồi thằng Dũng ở nhà, tao cũng định rủ nó đi nhưng mẹ nó sợ năm cùng tháng tận tai nạn tai nẽo.

• Thuỳ: Ối zời ơi, giao thừa người ta đi đông nhưng mà chậm, tai nạn làm sao được. Mà mày ơi, năm nay tết sẽ buồn lắm đấy.

• TIO: Ừ, thì cũng phải cố mà vui chứ mày. Thế nên tao mới định giăng lưới kiếm một chú. Sau Tết lại vứt.

• Thuỳ: Liệu có vui được không? Hay lại buồn thêm?

Ừ, mình kiếm thì chắc là được thôi, nhưng có vui được không? HN thì lặn mất tăm, chắc thằng bé nghe mình nói hôm trước, đến hôm nay mới hiểu. Hờ, thì mình cũng dự đoán tình huống xấu nhất rồi. Từ mai, mình sẽ lại chuẩn bị súng ống đạn dược đi săn một chú gà mới. Gà non 84 hay gà già 75 gì cũng được tuốt!

Ngày 6/1/2003

Một ngày hay ho theo đúng nghĩa đen của nó. Mình ho với nhịp độ trung bình 15 giây một phát. Tiếng ho rin rít rin rít, chả nhẽ lớn thế này còn bị ho gà hay sao? Chắc tại rét quá... Ngồi trong lớp, đóng kín hết cửa mà răng vẫn đánh đàn lập cập. Nghĩ đến cái tầng 3 lộng gió ở cơ quan, tự nhiên thấy hãi hùng...

• TIO: Mày ơi, buôn không?

• Thuỳ: Mày ho khù khụ thế bà ý cứ soi, khó chịu lắm. Mà có chuyện gì?

• TIO: Hôm qua, tự nhiên thằng HN nó hỏi tao có thích quần bò yếm không.

• Thuỳ: Cái gì? Chàng định mua quần bò yếm cho nàng hở? Mày mà mặc quần yếm thì trông giống cô thợ dệt hay anh thợ điện nhỉ?

• TIO: Ờ, Giống cái đèn l*иg hoặc chai bia Hà Nội cổ rụt. Hôm qua, tự nhiên nó nhảy vào Yahoo hỏi tao thế. Trong box Kiếm hiệp có mấy cái ảnh offline, có 1 bà mặc quần yếm ý mà. Chắc nó vào xem ảnh, vui miệng hỏi.

• Thuỳ: Mẹ nó, thằng điên! Thế mày có xao xuyến gì không? Tao bảo này, mày phải làm thế nào để nó ăn dưa bở đến bội thực mới hay. Chuyển bại thành thắng!

• TIO: Nàm xế lào bi zờ? Mà thôi, tao chả muốn làm gì cả. Giá mà nó hiểu biết một tí về hội hoạ với Rock thì có phải hay không! Mà mày ơi, hôm qua nó còn hỏi về ước mơ của tao.

• Thuỳ: Hê hê, hay nhẩy, hai anh chị sắp lói về tương nai dồi đấy. Thế rồi mày nói gì? Chắc lại "em ước được bay lên ông giẳng ông giăng" gì hả? Hay là "tôi chỉ có một mong ước, mong ước tột độ, nước ta sẽ sánh vai với các cường quốc năm châu"?

• TIO: Tao bảo là muốn sau này nuôi được mẹ, 20 con mèo và 1 con chó to. Hờ, nghe ngây thơ vật ạ!

• Thuỳ: Rồi nó không nói gì à? Nó lại kêu là anh tuổi chó đấy thì mày có mà lăn quay ra đất.

• TIO: Không, nó bảo là "nuôi chó mèo một cách thoải mái, không suy nghĩ về tiền hả?"

• Thuỳ: Nó với mày không đả động đến tiền thì không chịu được à?

• TIO: Đầu tiên là nó bảo "nuôi thế thì có gì khó đâu". Tao mới hỏi là "anh có biết là để nuôi thế cần có cái nhà rộng thế nào không?" Mày biết nó nói gì tiếp theo không?

• Thuỳ: Nó kêu nhà "anh rộng lắm" chứ gì? Mà tại sao nó lại nói "có gì khó đâu" nhỉ? Cứ làm như mày đang đặt ra tiêu chuẩn yêu cầu gì ấy.

• TIO: Hờ, thằng này hình như làm cho văn phòng nhà đất ý. Nó bảo "Bây giờ thành phố đang mở rộng, em mua đất ở bên kia cầu Thăng Long cho anh. Ở đấy 1 triệu mua được 3 mét, mua 100m là vừa".

• Thuỳ: (Họ khù khụ cùng với TIO) Thế hỏi nó lấy tiền đâu ra mà mua. Nói thế mà cũng đòi.

• TIO: Hì, tao bảo nó là mua cho anh thì mua làm gì. Rồi nó hỏi là có thích phong cách nhà kiểu nông thôn đồng bằng Bắc bộ không? Tao bảo là thích nhà theo kiểu thực dân Bồ Đào Nha, nó cãi là kiến trúc Pháp hay hơn. Sau đó thì tao được mời đi ăn nên out.

• Thuỳ: Ai mời?

• TIO: Không phải nó.

Ngày 8/1/2003

Càng lúc càng ho nặng hơn, chẳng biết uống thuốc gì cho dứt. Chat với HN trên mạng, kể lể vụ ho hen. Hihi, mình cũng có tài bôi bác gợi lòng thương cảm ra phết, hắn vừa tuyên bố là sẽ mua thuốc ho đưa mình rồi (tự nhiên mình liên tưởng đến chuyện bệnh nhân kể lể rồi bác sĩ kê đơn, chẹp, nhưng ở đây là con trai bác sĩ ). Hắn bảo tối sẽ qua nhà mình đưa thuốc ho, nhưng mà tên này họ Hứa, chả thèm tin!

Tối, mình chả thèm chờ hắn, lượn lên nhà con Thuỳ chơi. Hai đứa ra lăng Bác "hóng mát" (!!!). Ui chao, đang ngồi ngơ ngáo nhìn giời, con Thuỳ chỉ cho mình thấy một đôi vợ chồng già. Đang đi xe đạp, ông dừng lại, quay ra đằng sau quàng lại khăn cho bà, âu yếm... Tự nhiên thấy mũi cay cay, chẳng lẽ ho rồi lại kèm theo viêm xoang à?

10h đêm mới về, mở thùng thư ra, chả thấy thuốc thang gì. Vừa dắt xe vào nhà thì thấy tiếng con Cáo gâu ầm ĩ. Mở cửa, vừa kịp thấy cái dáng gù gù của HN trèo lên xe máy phóng đi. Hộp thuốc ho nằm khép nép e lệ dưới khe cổng... Chả biết ngày mai có rét nữa không?

Ngày 12/1/2003

Trời mưa rào rào như mùa hè và rét một cách tàn bạo đúng nghĩa mùa đông. Mình quáng quàng giặt quần áo rồi chui vào chăn đọc báo. Ngủ lúc nào không biết, tỉnh dậy thì đã 5h chiều. Tạnh mưa, trời gió ẩm ẩm, rét buốt. Ngồi thần mặt một lát rồi xách xe ra hàng net. Cũng chẳng có tin tức gì mới cả. Vẫn chừng ấy bài viết, chừng ấy user. Ngồi một lúc thì thấy HN online. Nói ra thì ngượng, mình add lại hắn vào friend list Yahoo. Dù sao thì chat với hắn tuy có hơi bị sượng sùng một tí nhưng thú vị hay ho. Á, hắn rủ mình "đi ăn cái gì nóng nóng". Đi ngay chứ nhỉ!

Chờ hắn ở cuối phố Thọ Lão, trời lại mưa và hắn lại đến muộn. Mình ngứa tay mua một cái bánh Kinh Đô, đang ngoạm dở thì hắn lừ lừ xuất hiện. Mình đúng là đứa con gái trơ tráo, đứt dây thần kinh xấu hổ. Chui vào áo mưa, gục đầu vào lưng áo của hắn, điềm nhiên ăn nốt miếng bánh rồi mở mồm nói như một cái máy khâu, chả biết hắn có nghe hay không... Hàng phở bò đầu Nguyễn Du, cũng chẳng đông lắm, giời mưa thế này chỉ có hâm mới dắt nhau đi ăn phở! (Mình với hắn xem ra cũng hâm nặng phết). À, lần đầu tiên mình thấy cái mặt hắn không đeo kính. Trông cũng không dại lắm, nhưng cứ có vẻ soi mói thế nào ý! Nhìn hắn ăn có vẻ ngon lành. Mình cũng cắm cúi ăn cần cù, chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn...

Ngày 15/1/2003

Một ngày không vui không buồn. Sáng đi học, ngồi chết dí ở một góc ngủ gà gật, chẳng được chữ nào vào đầu. Có bớt ho đi một chút, thiết nghĩ cũng phải cám ơn hộp Bạch Long của HN vứt cho hôm trước chứ nhỉ.

Chiều, qua cơ quan làm việc rồi tranh thủ vào Yahoo Mes một lát. Tự nhiên nhớ lại những ngày đầu quen HN, hầu như lúc nào mình lên mạng cũng thấy hắn online, và mình lại gọi. Vẫn biết con gái mà gọi như thế thì hơi bị... à không... quá vô duyên. Nhưng lúc đấy mình blind rồi, có biết cái quái gì. Bây giờ có hối cũng muộn.

Thêm Bình Luận