4,
Trần Nam sẽ không bao giờ biết rằng, cách một bức tường ngăn cách, tôi bọc mình thành con nhộng, mặt đỏ bừng, bộc phát cảm xúc mạnh mẽ:Tôi có thể có ý kiến gì về việc thăm người lớn không, tất nhiên là không rồi.
“Mẹ ơi! Điềm Điềm, hôm nay tớ đã được mở rộng tầm mắt! Chị đây đã thấy đàn ông khỏa thân! Cơ ngực ấy, đường nhân ngư ấy, đẹp trai tới nỗi suýt nữa làm tớ chảy máu mũi luôn! Tớ nói nè, nếu không phải tớ kìm nén con ác quỷ trong lòng thì suýt nữa tớ đã lật chăn của anh ta lên nhìn phong cảnh bên dưới rồi!”Tôi gật đầu lia lịa với màn hình điện thoại.
Tôi nhấn vào xem, sau đó hận không thể lập tức ngoẻo.Tôi còn gửi mấy bức ảnh đồi trụy liên tiếp.Bạn cùng phòng Điền Điềm của tôi có lẽ đã ngủ rồi, tôi cũng không muốn chờ cô ấy trả lời.
Thủ phạm — mẹ của tôi không hề có cảm giác gì, bà xách tôi lên ghế phó lái, phớt lờ cái nhìn giận dữ của tôi rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Bạn cùng phòng Điền Điềm của tôi có lẽ đã ngủ rồi, tôi cũng không muốn chờ cô ấy trả lời.
Nhưng bảo bối ơi em phải biết rằng, một nghiên cứu sinh mà không có luận văn thì chẳng khác nào phi tần không có con cái trong chốn thâm cung.Chú thích: SCI – danh mục trích dẫn khoa học.Bày tỏ cảm xúc xong chuẩn bị tắt máy đi ngủ, bỗng nhiên điện thoại lóe lên một loạt tin nhắn, tất cả đều là đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh của tôi.
Tôi lập tức hạ quyết tâm: Sau này sẽ không thăng trầm vì sắc đẹp nữa, một lòng sinh con…. À không, viết luận văn.Tôi đồng tình sâu sắc, cũng thay đổi triệt để trong một đêm.
Không phải bọn họ phải báo cáo cuộc họp nhóm vào năm sau sao? Lên cơn gì mà lại cùng thức dậy ngắm bình minh vào bốn giờ sáng thế này?Trần Nam cười trả lời, “Tiện đường ạ, không phiền gì đâu.”
Tôi… Lập tức bịt tai nhắm mắt lại.
Tôi nhấn vào xem, sau đó hận không thể lập tức ngoẻo.
“Sao thế? Say xe à?”Mẹ tôi cười tủm tỉm đưa hộp cho Trần Nam.A a a a a a a a a a a a a a!
“Phong cảnh bên dưới như thế nào? Nói đi?”
Trong suốt, có nhãn dán One Piece trên đó, quá là quen thuộc.Thân xe đột nhiên hơi lắc lư, bị Trần Nam nhanh chóng điều chỉnh lại.“Em đang lấy giới hạn của giáo sư Trần ra chơi nhảy dây sao? Đàn em Trần?”“Có biết vì sao biểu hiện của em luôn đội sổ trong phòng thí nghiệm không?”
Tôi còn gửi mấy bức ảnh đồi trụy liên tiếp.“Dê đến mức độ này, đàn em không quan tâm đến người trong nhóm nữa sao.”
“Nếu giáo sư Trần cho em nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày 16 nhập học, anh sẽ coi đó là kỳ tích lớn thứ chín của thế giới.”“Tôi nói, trên đường về sẽ đi qua An Huy, ông nội tôi đang sống ở đó, em có phiền nếu tôi tiện đường ghé qua thăm ông không?”
Tôi run rẩy nhấn vào khung chat vừa rồi, ba chữ “Nhóm họp nhóm” cực kỳ bắt mắt.
Vui quá hóa buồn.
Trời muốn diệt tôi.