Chương 3
Chạy bộ sáng sớm xong, bọn họ nhân tiện đến phòng ăn ăn luôn bữa điểm tâm.
Kim Ba biết rất nhiều nữ sinh không ăn điểm tâm, nhưng Mễ Khâu Khâu không những ăn mà còn ăn rất nhiều.
Mễ Khâu Khâu cũng thường thường hỏi một số vấn đề khá kì quái, ví như Kim Ba có phải có mối quan hệ với Ba Kim hay không*, Kim Ba vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười thản nhiên nhàn nhạt, nhìn cô từng ngụm từng ngụm ăn cháo.
(*Nguyên văn: 比如金巴是不是和巴金有某种特殊的关系, không hiểu được Ba Kim là ai -.-)
Tình hữu nghị giữa bọn họ vẫn tiếp diễn, nhưng mối giao tình này cũng chỉ giới hạn ở việc cùng nhau chạy bộ, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi họp.
Cũng tốt, người xưa có câu “Quân tử chi giao đạm như thủy”** mà.
(**Mối giao tình giữa người quân tử với nhau vô tư, trong sáng như nước)
Khéo nhất đó là, môn văn học tự chọn, bọn họ cùng chọn thi từ thưởng tích***.
(***Đại khái nó liên quan đến làm thơ bình thơ, tìm hiểu về thơ thì phải. Nguyên văn: 诗词赏析)
Thời đại này, trường đại học nơi mà “Môn bắt buộc nên trốn, môn tự chọn tất nhiên phải trốn”, chỉ có Mễ Khâu Khâu và Kim Ba kiên trì đến lớp môn phụ, một tiết cũng không trốn.
Tiết học thứ nhất, Mễ Khâu Khâu ngồi ở một góc phòng phía Đông, Kim Ba ngồi ở một góc phòng phía Tây, anh nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy anh, hai người bọn họ liền rất lịch sự quy củ mà nhìn nhau cười một cái.
Tiết học thứ hai, Mễ Khâu Khâu cảm thấy ngồi ở vị trí bên rìa nhìn tấm bảng đen rất không rõ ràng, vì vậy chuyển sang ngồi vào giữa, Kim Ba cũng cầm theo túi đựng sách ngồi gần vị trí giữa, bọn họ cũng là nhìn nhau cười một tiếng.
Tiết học thứ ba, Mễ Khâu Khâu quyết định dứt khoát ngồi vào luôn bên cạnh Kim Ba, khó khăn lắm mới gặp được người quen mà, ngồi chung một chỗ cũng có thể giúp đỡ nhau đôi chút. Kim Ba hình như rất hiểu ý Mễ Khâu Khâu, hai người lần nữa nhìn nhau cười một tiếng.
Khả năng sáng tác của Kim Ba đúng là nằm ngoài tầm dự đoán của mọi người, tốt đến mức mà mỗi lần Mễ Khâu Khâu nhìn thấy văn thơ đó đều muốn đem “đồ bỏ đi” – bài viết của mình xé toạc. Mễ Khâu Khâu từ trước nay vẫn cảm thấy đàn ông con trai mà giỏi văn thơ đều quá mức yếu ớt, nhưng Kim Ba chưa từng cho cô cảm giác này, tuy không vạm vỡ to lớn, nhưng lại cho người khác cảm giác kiên định, an tâm.
Mễ Khâu Khâu tuy là một nữ sinh ngoan ngoãn, vẫn tuân theo truyền thống tốt đẹp “Học tập tốt, ngày ngày tiến lên”, những cũng trốn rất nhiều các lớp tự chọn khác. Đối với lớp thi từ thưởng tích, không phải chưa nghĩ tới trốn học, cũng không phải đặc biệt yêu thích như thế, chỉ là vì cô biết Kim Ba hôm nào cũng sẽ dùng sách của mình giúp chiếm chỗ ngồi cho cô trước người khác. Mặc dù chỗ ngồi đó có không chiếm cũng không có ai ngồi, Mễ Khâu Khâu vẫn cảm thấy thật ấm áp. Coi như là vì cái chỗ ngồi ấm áp đó đi, cô quyết định quyết tâm nghiêm túc đi học thưởng tích thi từ.