“Phiền phức? Tuyệt Sát?” Bên trong ánh mắt của Chu Nguyên Hạo lộ ra một tia hung ác: “Bọn họ dám cả gan đυ.ng tới em, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tổ chức của bọn họ đâu. Trước khi rời khỏi, tôi sẽ diệt cỏ tận gốc.”
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị dòng tin tức buổi sáng đập vào trong mặt, tiêu đề đầu dòng chính là cô gái người nước ngoài tên Lisa đó trước khi lên máy bay đã bị người khác gϊếŧ chết ở ngay tại sân bay.
Cô ta chết vô cùng thảm khốc, nghe nói là đang đi bình thường thì cả người lại bỗng nhiên bị chia năm xẻ bảy, biến thành một khối thịt nhầy nhụa. Mấy người bảo vệ ở bên cạnh cô ta cũng không biết cô ta đã chết như thế nào nữa.
Trong video quay lại hiện trường lúc đó mà bài báo có đưa ra, tôi phát hiện trước lúc Lisa chết, có vài sợi tơ yên ắng không một tiếng động nào tiến đến quấn lấy cô ta, cũng chính những sợi tơ này đã cắt cô ta ra thành từng khối thịt nhầy nhụa.
Tốc độ của những sợi tơ đó rất nhanh, người bình thường vốn dĩ không thể nhìn thấy được. Mà người điều khiển sợi tơ đó có thể tàng hình.
Lại là một người có siêu năng lực tàng hình!
Tôi chau mày, kẻ đó gϊếŧ Lisa, mục tiêu kế tiếp dĩ nhiên sẽ là tôi rồi!
Thật là thú vị, tôi câu khóe miệng cười một cái, thật sự là có chút nôn nóng muốn được gặp mặt kẻ ám sát này đây.
Chu Nguyên Hạo bận bịu vô cùng, anh đang loại trừ đối thủ, dẹp sạch chướng ngại vật cho người kế nhiệm của mình.
Ngoài kia dấy lên một trận gió tanh mưa máu, mỗi sáng sớm đều có tin tức người của băng nhóm này chết trong đợt ẩu đả với băng nhóm khác, ngọn lửa chiến tranh bùng nổ từ thành phố Kim Hoàng lan truyền ra khắp các thành phố lân cận. Đến cả cảnh sát đã nhiều lần vào cuộc nhưng lại không tìm được bằng chứng nào cả.
Hiện giờ, mọi người đều đang suy xét, đoán thử người thừa kế mà Chu Nguyên Hạo lựa chọn cuối cùng là ai.
Tôi chả có tí hứng thú gì với chuyện tranh chấp giữa các băng nhóm, việc làm mỗi ngày của tôi chính là đi dạo phố khắp nơi để mua đồ.
Tôi phát hiện, ở thế giới này kim cương và bạch kim vô cùng đáng giá, ngược lại ngọc đá thì đâu đâu cũng có, hoàn toàn không có giá trị gì. Thậm chí ở nông thôn, bên dưới đất canh tác cũng có thể đào được phỉ thúy nguyên chất.
Hơn nữa, ngọc đá ở nơi này tích tụ rất nhiều linh khí, không thể cho Nguyệt Hy làm đồ ăn ngọt thì dùng để vẽ bùa chú cũng tốt.
Vừa đi vừa dạo, tôi đã mua về một đống ngọc đá, đồ trang sức, vật trang trí, kể cả phỉ thúy nguyên chất ban nãy vừa phóng thích ra ngoài cũng gom về rất nhiều. Nhìn khắp phòng đều là phỉ thúy, tôi lập tức rầu rĩ, như này thì làm sao mang về nhà hết được đây.
Sau khi Chu Nguyên Hạo trở về, tôi kể hết chuyện này cho anh nghe. Vừa nghe nói tới con gái cưng của mình thích ăn linh khí bên trong ngọc đá, anh lập tức bảo người đi sưu tầm, thu gom ngọc đá về càng nhiều càng tốt.
“Anh thu thập nhiều ngọc đá như vậy có lợi ích gì?” Tôi chán nản nói: “Chúng ta lại không thể mang theo hết được.”
Chu Nguyên Hạo khẽ cười, nói: “Vì thế nên chúng ta cần một bảo vật.”
“Bảo vật gì?”
“Túi Giới Tử.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ở thế giới song song này cũng có túi Giới Tử hay sao?”
Chu Nguyên Hạo lấy một quyển sách nhỏ ra đưa cho tôi, chính là sách giới thiệu thông tin của viện bảo tàng thành phố Kim Hoàng. Tôi lật xem vài trang, ấy vậy lại nhìn thấy một sản phẩm trưng bày có hình dạng một cái túi rách nát dính đầy bụi bặm, phía dưới chỗ thông tin sản phẩm có nói đây là hàng dệt tơ từ thời cổ đại, cách thời hiện đại hơn ba ngàn năm tuổi rồi.
“Đây là… túi Giới Tử sao?” Tôi ngạc nhiên.