Chương 4: Toà cao ốc văn phòng có ma

Tôi mặt không cảm xúc nói: “Giá của tôi là rẻ nhất rồi, không tin thì cô hỏi mấy cửa hàng xung quanh một chút xem”

Người đàn ông kéo tay áo của người phụ nữ, nói: "Thầy đã nói, tối nay nhất định phải đốt được người giấy, đừng lề mề nữa, đắt thì đắt kệ đi”.

Cô gái kia khó chịu liếc tôi một cái, nói: “Một triệu rưỡi thì cũng được, có điều tối nay, cô chắc chắn phải đem tới địa chỉ này, và đốt nó trên tầng bốn”

Tôi cầm lấy và nhìn, chỗ đó không phải ở nghĩa địa, mà là một toà cao ốc văn phòng. Tôi nhíu mày: “Các người mua người giấy để làm gì?”. Cô gái kia liếc mắt nhìn tôi một cái: “Báo cô làm thì cô cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Tôi nghiêm túc nói: "Cũng không thể nói như vậy, người giấy dù sao cũng là đồ vật xui xẻo, cô bảo tôi đem đến một toà cao ốc văn phòng để đốt, lỡ như bị bảo vệ phát hiện rồi báo cảnh sát thì tôi biết phải làm sao?”

Cô gái kia còn muốn nói gì đó, nhưng mà người đàn ông đã cản cô ta lại, rồi nói: “Là như thế này, toà cao ốc văn phòng kia là ông chủ của chúng tôi mới vừa mua, anh biết đó, công ty dọn tới một chỗ mới đều phải mời thầy cúng tới xem. Thầy bày cách để hợp phong thuỷ, bảo phải mua hai người giấy đem đốt, sau này mới có thể ăn nên làm ra được”.

Tôi đối với phong thuỷ dốt đặc cán mai, gật đầu nói: “Được, có điều một người giấy một triệu tám” “Cái gì?” Đôi mắt của người phụ nữ trừng lên định mắng chửi, người đàn ông một lần nữa ngăn cô ta lại: “Được, một triệu tám thì một triệu tám” .

Hai người để lại tên và số điện thoại, nữ tên là Hà Chi, nam tên là Bạch Thông. Tôi tăng ca thêm giờ để cuộn cho xong mấy người giấy, rồi lấy chiếc xe hàng của tôi đi ra ngoài.

Nếu là trọn cả bộ giấy cúng, chúng tôi thường liên hệ xe tải chuyên giao hàng, nếu chỉ là bộ nhỏ lẻ, hoặc là khách hàng tự đến lấy, hoặc là giao hàng tận nơi, nếu tôi mà vác hai người giấy này ra khỏi nhà xong, là trời đã tối mất rồi, cho dù là taxi hay là xe buýt, ai dám chở tôi đây?

Cái toà cao ốc văn phòng kia nằm ở trung tâm thành phố, ngay đoạn đường đắt đỏ nhất, một chỗ giống như thế này, người đến người đi, dương khí rất tràn trề, nhưng mà vừa mới bước vào cửa đại sảnh dưới trệt, tôi liền cảm nhận được từng đợt rét run, từng cơn gió lạnh lẽo lướt qua.

“Muốn làm gì?” Nhân viên phòng bảo vệ lớn tiếng hỏi. Tôi chỉ chỉ kia hai cái người giấy, bảo vệ lập tức hiểu ra: “Lên đi, cẩn thận một chút, đừng để bị hoả hoạn” Tôi bước đến thang máy, bảo vệ gọi tôi lại, nói một câu đầy ẩn ý: “Hãy cẩn thận” Giọng điệu của anh ta làm tôi cảm thấy không thoải mái.

Tôi lên tới tầng bốn, vừa ra khỏi thang máy liền cảm thấy nhiệt độ đã giảm vài độ, tôi vội vàng chắp tay trước ngực, trong miệng thì thầm: “Các anh các chị, đều là vì kiếm miếng ăn, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin hãy rộng lượng bỏ qua cho”.

Nói xong, tôi lấy tiền giấy và nhang đèn đã chuẩn bị từ sớm ra rồi đốt lên, sau đó lại lấy một chậu gốm sứ ra, bắt đầu đốt người giấy.

Người giấy bị đốt cháy một cách thuận lợi, tôi đang muốn thở một hơi, thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh từ sâu trong phòng truyền đến.

Trên tầng này đều là lưới sắt, lúc này đã không có một bóng người, chỉ có hai cái đèn khẩn cấp đang sáng, tôi cầm lấy quạt mo quạt về phía người giấy, cho lửa cháy nhanh một chút, để đốt cho xong còn rời khỏi nữa.

“Tách” Tất cả đèn đều mở lên, tôi sợ tới mức nhảy dựng, thấy từ bên trong văn phòng có một người đi ra, ông ta nổi giận đùng đừng nói với tôi: “Nửa đêm nửa hôm, cô ở đây làm gì vậy?”

Đó là một người đàn ông trung niên, mái tóc vuốt ngược, ăn mặc rất chính tề. “Xin hỏi ông là ai vậy?” Tôi thật cẩn thận hỏi.

"Tôi là tổng giám đốc công ty An Vinh” Ông ta chỉ vào chậu gốm sứ: “Cô là người đã đốt vàng mã ở đây sao? Cô là ai? Ai bảo cô tới?”.

Tôi kinh ngạc nói: “Còn không phải là công ty các người tìm tôi tới sao?”



Tôi kể lại sự việc đã xảy ra, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi: “Chờ đã, cô nói tôi cử hai nhân viên đi mua người giấy? Bọn họ tên là gì?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ một người tên Hà Chi, một người tên Bạch Thông” Tổng giám đốc mặt xám như tro, lui về sau vài bước, thiếu chút nữa không đứng vững, trong miệng cứ nhắc mãi: “Ma, có ma” “Làm sao vậy? Tôi bước lên dìu ông ra, phát hiện cơ thể ông ta đã lạnh ngắt.

“Cô không nghe nói qua sao? Toà cao ốc văn phòng này của chúng tôi có ma, mỗi năm vào lúc này, đều phải có hai người chết”

Sắc mặt của ông ta rất khủng bố nói: “Hà Chi và Bạch Thông, chính là hai người đã chết năm ngoái” Tôi cảm thấy da đầu tê dại.

Trước kia từng nghe bà nội nói qua, ma là một loại sinh vật rất giỏi lừa gạt người khác, hiện tại tôi có mắt âm dương, nhưng nếu bọn họ vẫn giữ nguyên bộ dáng của người bình thường, thì đúng là rất khó để phân biệt ai là người chết, ai là người sống.

Tất cả người giấy trong chậu gốm sứ đều cháy xong rồi, không biết từ đầu thổi tới một cơn gió lạnh lẽo, đèn ở trên đầu bỗng nhiên vụt tắt trong nháy mắt.

Trong một giây ngắn ngủn, lúc đèn lại sáng lên, tôi thấy hai cái người giấy kia, đang đứng ở sau lưng tổng giám đốc. Bởi vì khách hàng không có yêu cầu gì với khuôn mặt của người giấy, cho nên tôi cũng giản lược bớt việc, dựa theo cách thức

truyền thống vẽ ra đồng nam đồng nữ, mắt to, môi đỏ tươi, trên má còn vẽ thêm hai cái má hồng rất lớn.

Người giấy cử động, chúng nó đồng thời nhìn về phía tổng giám đốc, phát ra tiếng cười cực kỳ khủng bố. Tiếng cười đó rất quen tại. Là Bạch Thông và Hà Chi!

Tổng giám đốc hoảng sợ quay đầu lại, sau đó phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê lương và thảm thiết, tôi sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, lao vào thang máy, ấn xuống tầng một.

Nút ấn của tầng một sáng đèn, nhưng thang máy hoàn toàn không nhúc nhích, cửa thang máy không ngừng đóng rồi lại mở, sau mỗi một lần đóng mở, hai người giấy kia lại cách tôi càng lúc càng gần.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mỗi năm đều phải chết hai người, năm nay tính cả tôi và vị tổng giám đốc kia luôn, không phải là vừa đủ hai người rồi sao? Không, không được, tôi không thể chết được.

Trong lúc khẩn cấp, tôi chợt nhớ ra khi còn nhỏ bà nội đã dạy tôi một cách, bà nói nếu như gặp phải vật gì không sạch sẽ thì có thể dùng đến.

Bốn ngón tay tôi cũng lại, ngón cái đặt ngang ở đầu bốn ngón kia, nắm tay nắm hờ, động tác này được gọi là “lôi thể”, khi thứ đồ không sạch sẽ đó đến cửa thang máy, tôi vung nắm đấm vào chúng, dùng lực đẩy mạnh ra ngoài.

Một tiếng ầm ầm vang lên, giống như sấm sét, nhưng lại không có nhìn thấy tia chớp, sau đó là nghe thấy hai tiếng hét chói tai, thang máy đột ngột chuyển động, xuống đến tầng một, tôi nhanh chóng xông thẳng vào phòng bảo vệ, hoảng sợ nói với nhân viên bảo vệ: “Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát, có ma!” .

Nhân viên bảo vệ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, tôi thấy có gì đó không ổn liền hỏi: “Làm sao vậy?” Anh ta mở đoạn video giám sát ở tầng bốn lên, có chút sợ hãi nói: “Cô tự mình xem đi” Tôi vừa nhìn, đã bị dọa đến gần như sắp ngất.

Trong đoạn video giám sát, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi, tôi đốt người giấy xong, nói chuyện với không khí một lúc lâu, rồi hoảng sợ chạy vào thang máy.

Không có Hà Chi và Bạch Thông, cũng không có Tổng giám đốc! Chẳng lẽ ngay cả cái ông Tổng giám đốc vừa rồi cũng là... Ma sao?

Tôi hỏi nhân viên bảo vệ: “Công ty An Vinh có ông Tổng giám đốc nào mập mập không? Toàn bộ tóc vuốt ngược ra sau, trên mặt ngay chỗ này có một nốt ruồi”.



Nhân viên bảo vệ gật đầu: “Người cô đang nói là Tổng giám đốc Trần sao?” Vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi: “Phải rồi, tối nay Tổng giám đốc Trần ở công ty tăng ca!” .

“Mau gọi điện cho ông ta đi” Tôi thúc giục nói. Anh ta gọi điện đến văn phòng Tổng giám đốc của Công ty An Vinh hết mấy cuộc liên tiếp, nhưng không ai bắt máy.

Anh ta bỗng chốc hoảng hốt, lập tức gọi cho cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ tìm thấy xác của Tổng giám đốc Trần trong văn phòng làm việc của ông ta.

Ông ta ngã ngồi trên chiếc ghế ở văn phòng, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt mở to, chứa đầy tơ máu. Ông ấy bị doạ mà chết. Cảnh sát cho biết ông ta đã chết được hai tiếng rồi. Nói cách khác, ba người tôi nhìn thấy trước đó, đều là ma.

Cảnh sát kiểm tra video giám sát, phát hiện sau khi tôi chạy vào thang máy, cửa thang máy liên tục đóng mở, sau đó tôi dùng “lôi thể đẩy về phía trước, trên màn hình vậy mà lại xuất hiện một tia sáng.

Tôi rất kinh ngạc, lúc đó tôi không hề nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào. Cảnh sát xác nhận tôi không bị tình nghi gϊếŧ người, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn tôi cứ như đang nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.

Tôi nắm lấy ống tay áo của nhân viên bảo vệ và nói: “Lúc nãy khi tôi giao người giấy đến, anh không có một chút ngạc nhiên nào, có phải là có người đã nói với anh cái gì rồi hay không?”

Anh ta cũng bị doạ một phen, nói: “Hai nhân viên trong Công ty An Vinh đã nói với tôi” “Họ trông như thế nào?” Tôi vội vàng hỏi. Anh ta nói: “Là Hà Chi và Bạch Thông”

Tôi kinh hãi nhìn anh ta, anh ta liền kỳ quái hỏi: “Có chyện gì sao? Ngày nào tôi cũng nhìn bọn họ đi làm rồi tan ca, có lần tôi còn đi uống rượu với Bạch Thông nữa cơ mà”

Ánh mắt của tôi càng trở nên kinh hoàng, anh ta bị tôi nhìn đến sởn cả tóc gáy: “Làm, làm sao vậy?”. "Anh nghĩ kỹ lại thử xem” Tôi nói: "Anh thật sự quen biết bọn họ sao? Anh cùng Bạch Thông uống rượu khi nào? Uống ở đâu?”

Anh ta nắm tóc, sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh ta phát hiện bản thân không thể nhớ nổi mình đã uống rượu với Bạch Thông ở đâu.

“Anh mới đến đây làm đúng không?” Tôi lại hỏi. “Tôi mới đến đây được hơn hai tháng” Anh ta nói: “Người bảo vệ lúc trước đã về quê dưỡng bệnh rồi” “Bệnh gì?” “Bệnh tâm thần.” Nói đến đây, toàn thân anh ta run như cầy sấy: “Chẳng lẽ... Ông ấy bị ma hù sao?” Anh ta đột ngột đứng dậy, ném chiếc mũ bảo vệ của mình xuống đất: "Tôi không làm nữa!”

Tôi bị cảnh sát cảnh báo rằng tạm thời không thể rời khỏi thành phố này, nên tôi lái xe trở lại cửa hàng, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, mở hộp đựng tiền của mình ra, tìm thấy một xấp giấy tiền vàng mã ở trong đó.

Tôi bận rộn cả đêm, suýt chút nữa thì chết trong tay hai tên ác ma kia, vậy mà chỉ kiếm được có một xấp giấy tiền vàng mã!Chờ đã, hồn ma của Tổng giám đốc Trần nói, trong tòa văn phòng đó mỗi năm đều phải có hai người chết, nhưng hôm nay chỉ chết có một người.

Tôi vẫn còn sống, bọn chúng nhất định sẽ đến tìm tôi.Tôi trở nên căng thẳng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đi vào phòng lục tung đồ đạc, cuối cùng tìm thấy một vài cuốn sách ở dưới đáy hòm.Những cuốn sách này đều là của bà nội tôi để lại, bố tôi từng tặng tôi một cuốn, những nội dung trong đó đều nói về cách cúng kiếng đốt giấy, tài nghệ của tôi cho đến ngày hôm nay, đều là học được trong sách này.Mà những cuốn sách khác là nói về trừ ma, giải hạn, cách xem tướng mạo và cách xem phong thủy.Trước đây, tôi rất khinh thường mấy thứ này, cho rằng đó là mấy thứ đồ mê tín thời phong kiến, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật.Khi bà nội tôi còn trẻ, nghe nói là một bà đồng, trong cơn đại nạn đó, bà đã bị đánh ngã, bị chỉ trích, bọn họ thậm chí còn ở trước mặt mọi người rút “dây kinh nguyệt” của bà ra, cột lên trên đầu của bà để làm nhục bà.Sau khi cơn đại nạn qua đi, bà không còn làm bà đồng nữa, chỉ mở một cửa hàng bán vòng hoa để kiểm chút tiền cho sống qua ngày.

Có vẻ như bà tôi không chỉ đơn giản là một bà đồng. Tôi cất những cuốn sách vào, chỉ cầm cuốn sách đuổi ma trên tay.

Trên sách nói rằng, ác ma là do những người bị chết oan hoá thành, bọn chúng không có nhiều bản lĩnh lắm, nhưng giỏi nhất là việc lừa dối con người.

Chúng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người ta, những con mạnh hơn có thể tạm thời thay đổi trí nhớ của người khác, chẳng hạn như người nhân viên bảo vệ đó, chính là bị như vậy.

Những người có đôi mắt âm dương, rất ít khi bị chúng ảnh hưởng.