- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
- Chương 33: Cái vạc cổ bằng đồng đen
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 33: Cái vạc cổ bằng đồng đen
Các y tá đã sớm bị dọa đến nỗi mặt mũi tái mét, không nói nên lời, trong đó chỉ có một người trấn tĩnh một chút, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Hương Lan nói cô ấy không biết tại sao trên vai lại có một vết thương lớn như vậy, có dùng thuốc bôi lên cũng không có tác dụng gì, còn chảy mủ ra nữa.”
Tôi cau mày hỏi: “Mọi người cũng có vết thương đó đúng không?”
Một y tá khác kinh hãi nói: “Tôi, tôi cũng có, nó mọc trên bụng tôi”.
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Ngài Kha đã bị ma đói ám rồi, con ma đói này chuyên ăn máu mủ của con người. Mọi người là những người thường xuyên tiếp xúc với anh ta, trên người sẽ dần dần mọc lên những vết thương có mủ, đây là thứ được tạo ra bởi sự oán nhận của ông ấy, để chuẩn bị làm thức ăn cho ông ấy”
Cái loại ma đói này đều từng phạm tội ở kiếp trước, sau khi chết thì trở thành ma đói, bọn chúng có một cái bụng lớn, lượng thức ăn rất nhiều nhưng lại có có cách nào để ăn cả, đói quanh năm, dù có tìm được thứ có thể ăn được thì thức ăn đó sẽ biến thành than, hoặc là khi bọn chúng cho thức ăn vào miệng thì thức ăn sẽ trở thành một ngọn lửa và đốt cháy cổ họng của bọn chúng.
Có rất nhiều loại ma đói, trong đó có ba loại được ghi lại trong kinh Phật: ma đói không có của cải, ma đói ít của cải, và ma đói giàu có.
Ma đói không có của cải, bao gồm ma đói miệng đuốc, ma đói miệng ghim và ma đói hôi hám.
Có ba loại ma đói ít của cải, bao gồm ba loại là ma đói tóc kim, ma đói tóc hồi và ma đói bướu, chúng chuyên ăn mủ và máu của con người.
Ma đói giàu có gồm ma đói Hy Từ, ma đói Hy Khí và ma đói nói chung. Thích nhất là ăn thức ăn thừa của người hoặc là những thứ được những người lương thiện cho
Tôi có chút lo lắng vì những con ma đói thì hơi khó đối phó.
Còn các bác sĩ và y tá này khi nghe tôi nói đều lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, một người bác sĩ vội vàng nói: “Thưa hai vị, thật xin lỗi, bệnh của ông Kha Chân, chúng tôi thật sự không thể nào chữa trị được, nên tôi sẽ không ở đây làm chậm trễ bệnh tình của ông nữa, lượng của tháng này tôi cũng không cần nữa đâu.”
Người bác sĩ đó nói xong liền bỏ chạy, không đợi hai anh em nhà họ Kha đồng ý. Còn những người y tá đó cũng không nói gì cả, nhanh chóng bỏ chạy.
Sắc mặt của Kha Duy Vi có chút không tốt, liếc mắt nhìn Kha Chân đang nằm trên giường: “Kha Duy Ngôn à, anh đột nhiên nhớ ra chiều nay công ty còn phải tiếp đãi người của công ty Panasonic, bố ở đây giao cho mọi người nhé. Anh thấy cô Khương thần thông quảng đại như vậy, nhất định sẽ có thể. “
Nói xong, anh ta vội vã đi ra ngoài cùng với Shirley, như thể có ai đó đang đuổi theo phía sau anh ta vậy.
Kha Duy Ngôn tức giận đến mức không nói được lời nào, Kha Duy Vi là con trai cả, vậy mà lại trực tiếp đổ đống hỗn độn này lên đầu anh ta.
Lúc này, dì Tiết bưng một chậu nước vào: “Cậu hai, đến lúc tôi phải lau người cho ông chủ rồi”
Kha Duy Ngôn nhanh chóng nói: “Dì Tiết, hay là dì đừng qua đây, bệnh của bố tôi có thể sẽ lây qua dì đấy.”
Dì Tiết cười nói: “Không sao đâu, tôi chỉ lâu người một chút mà thôi”
Kha Duy Ngôn nhìn dì Tiết đi qua người mình, đôi mắt đỏ hoe, vợ Kha Chân, mẹ anh ta đã qua đời nhiều năm trước, sau đó Kha Chân từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng mãi vẫn chưa tái hôn.
Bây giờ Kha Chân bị bệnh, không nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ nào xuất hiện ở đây cả, chỉ có dì Tiết vẫn luôn chăm ông ta.
Tôi nhìn dì Tiết này, ánh mắt chứa đầy tình yêu khi nhìn Kha Chân, chắc chắn khi còn trẻ giữa bà ấy và Kha Chân phải có cái gì đó.
Kha Duy Ngôn quay đầu lại hỏi tôi: “Khương Lăng, cô nhìn thử xem, bệnh của bố tôi có cách nào không? Có xua đuổi được con ma đói kia không?”.
Chu Nguyên Hạo đứng sau lưng tôi nói nhỏ: “Hỏi anh ta xem con ma đói đó đến như thế nào?
Tôi hỏi với vẻ mặt bình thản: “Bây giờ tôi rất thắc mắc, tại sao mà con ma đói đó lại quấn lấy ông Kha Chân vậy? Mặc dù trên đời có nhiều con ma đói như vậy nhưng bọn chúng rất ít khi quấn lấy con người, một khi đã quấn vào rồi thì sẽ dùng mọi cách dùng cơ thể con người để kiếm thức ăn, rất khó xua đuổi. “
Kha Duy Ngôn lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dì Tiết, trước khi bố tôi ngã bệnh, ông ấy có gặp chuyện gì lạ không?”
Dì Tiết cẩn thận lau người cho Kha Chân, xoay người lại nói: “Nếu như nói chuyện kỳ lạ thì thật sự có một chuyện”
“Có chuyện gì vậy?” Chúng tôi nhanh chóng hỏi.
“Một tuần trước, cậu cả đến gặp ông ấy nói rằng đã lấy được một thứ rất tốt ở bên ngoài và muốn tặng cho ông ấy. Cậu biết đấy, những năm qua ông ấy rất thích đồ cổ và những thứ tương tự như vậy?”
“Là một món đồ cổ sao?” Tôi hỏi: “Là thứ gì vậy? Ở đâu ạ?”
“Ở trong phòng làm việc” Dì Tiết nói: “Hai người đi theo tôi”
Tôi, Chu Nguyên Hạo và Kha Duy Ngôn đều đi theo bà ấy đến phòng làm việc ở cuối hành lang, tôi cảm thấy hơi thở càng lúc càng mạnh, khiến Chu Nguyên Hạo trở nên phấn khích.
Dì Tiết lấy chìa khóa rồi cửa mở phòng làm việc ra, căn phòng được trang trí theo phong cách rất cổ kính với rất nhiều đồ cổ ở bên trong.
Ánh mắt của tôi ngay lập tức bị thu hút bởi một chiếc kệ đồ cổ trước mặt, hơi thở mạnh mẽ đó tỏa ra từ một thứ được đặt trên chiếc kệ đồ cổ này.
Đó là một cái vạc cổ làm bằng đồng đen với lớp gỉ màu xanh lá cây ở bên trên, trông rất cũ kỹ.
Cái vạc được dùng để chứa thức ăn trong thời cổ đại, những con ma đói bám vào nó, đó là một điều vô cùng bình thường.
Dì Tiết chỉ vào cái vạc nói: “Đây là đồ cổ mà lúc đó cậu cả đã tặng cho ông ấy”
“Tôi có thể xem được không?” Tôi nói.
“Có thể chứ!”
Tôi bước tới muốn cầm cái vạc bằng đồng lên, nhưng lại nghe thấy Chu Nguyên Hạo nói:
“Chờ đã”
Tôi dừng tay, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có vấn đề”
Anh từ sau lưng tôi bước ra, cẩn thận nhìn xuống cái vạc rồi nói: “Đây không phải là một cái vạc bình thường, đây là cái vạc ma đói được thiết kế chuyên để phong ấn ma đói!”
Tôi cẩn thận nhìn vào hoa văn được đúc trên cái vạc, quả nhiên bên trên có những gương mặt ma méo mó.
“Cái vạc ma đói này đáng lẽ phải có thứ để phong ấn, nhưng nó đã bị người khác tẩy đi rồi”
Chu Nguyên Hạo kích động nói: “Cái vạc này đã phong ấn ma đói hàng ngàn năm, âm khí tích tụ rất mạnh, nếu có thể hấp thu hết tất cả những âm khí này thì thực lực của tôi sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng mà…”
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh nói: “Không được, trong cái vạc này vẫn còn một con ma đói. Mau tránh ra!”
Tôi ngạc nhiên, bên trong cái vạc bay ra một luồng nhắc khí, cơ thể của tôi chập choạng rồi ngã xuống đất, lăn tại chỗ, luồng hắc khí đó không bám vào cơ thể tôi mà lao thẳng về phía Kha Duy Ngôn.
Tất nhiên là tôi không thể để nó bám lấy Kha Duy Ngôn, tôi rút ra thanh kiếm bằng đồng tiền, cắt đứt dây thừng rồi ném vào luồng hắc khí đó.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, đồng tiền rơi xuống đất, luồng khí giữa không trung biến thành một con ma gầy gò, một con ma đói rất kinh khủng với cái bụng rất to, nó vùng vẫy hai lần rồi sau đó biến mất.
Nhìn những đồng tiền rơi trên sàn, tôi thật sự đau lòng.
Kiểm bằng đồng tiền của tôi không phải là đồ trang trí bên ngoài mà là đồ cổ thật, bà nội nói là do tổ tiên để lại, có tác dụng trấn áp tà ma, chém quỷ.
Nhưng thực lực của tôi quá thấp, tôi không thể phát huy hết sức mạnh của nó, khi tôi gặp phải một con ma mạnh, tôi chỉ có thể lấy nó ra, sử dụng sức mạnh mà nó bùng phát ra để thoát khỏi những con ma.
Cái thứ này chính là dùng một cái mất một cái.
Kha Duy Ngôn bước tới và dìu tôi đứng lên, sau đó sợ hãi nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi”
Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo rồi nghiêm túc nói: “Cái vạc đồng nhỏ này là đồ vật bị ma ám, nó được thiết kế đặc biệt để phong ấn những con ma đói. Nếu mọi người giữ nó thì sẽ xảy ra chuyện lớn, hãy giao nó cho tôi. Tôi sẽ tìm một ngôi chùa cất giữ nó thật tốt để tránh việc nó tiếp tục làm hại người khác. “
Quả nhiên là Kha Duy Ngôn rất đồng ý: “Cô cứ cầm đi, tôi không muốn nhìn thấy thứ mang lại sự xui xẻo này nữa”
Chu Nguyên Hạo rất kích động, bỏ cái vạc đồng nhỏ vào ba lô rồi nói: “Đã tìm ra được nguyên nhân thì sẽ dễ dàng giải quyết hơn rồi. Kha Duy Ngôn, anh bảo người chuẩn bị một thùng huyết lợn lớn đến đây, còn nữa, ở đây tôi có một đơn thuốc, anh bảo ai đó một ít thuốc bắc về đây.”
Công thức này đã được bà nội ghi lại trong một cuốn sách, có lẽ là nó sẽ có ích.
Kha Duy Ngôn lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình, không đến nửa tiếng sau, trợ lý của anh ta đã tới mang theo một thùng huyết lợn thật lớn, huyết vừa được lấy từ lò mổ về, nên còn tươi, thậm chí còn đang bốc khói lên nghi ngút.
Tôi hài lòng gật đầu rồi bảo anh ta khiêng vào phòng ngủ của Kha Chân, trên đường đi, tôi nói nhỏ với Chu Nguyên Hạo: “Thực lực của tôi không đủ, một chút nữa anh hãy dùng nhiều sức một chút”
“Yên tâm đi”
Anh ta chặn miệng tôi nói: “Em cứ làm như bình thường là được.”
Sau khi vào phòng ngủ, trước tiên tôi yêu cầu Kha Duy Ngôn dây xích sắt để khóa Kha Chân đang nằm bất tỉnh lại, sợi dây xích sắt được làm bằng hợp kim mới nhất, ngay cả con voi cũng không thể thoát khỏi.
Sau đó, tôi yêu cầu trợ lý rắc huyết lợn xung quanh giường, tôi múc một muỗng huyết heo, vươn ra trước mặt của Kha Chân rồi lắc.
Kha Chân đột nhiên tỉnh lại, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn, nhưng ở trong mắt ma đói ít của cải lại vô cùng ngon miệng.
Đôi mắt ông ấy gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm vào thùng huyền lợn, ra sức giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sợi dây xích sắt và lao tới thưởng thức đồ ăn ngon.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
- Chương 33: Cái vạc cổ bằng đồng đen