Chương 3: Bị bắt cóc

Nếu như anh ấy là người sống, nói với tôi những lời này tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc tới chết mất, nhưng anh ấy lại là người chết, thứ mà anh muốn chẳng qua là mạng của tôi mà thôi.

Hai ngày sau đó, tôi hơi cam chịu, ban ngày mở cửa tiệm, thêu vòng hoa làm người giấy, ban đêm thì bị anh ấy dây dưa.

Thẳng cho đến đêm ngày thứ bảy, anh ấy quần tôi mấy giờ liền, hôm nay tôi cảm giác vô cùng kỳ lạ, thường ngày không tới nửa giờ thì tôi đã mệt mỏi tê liệt, mặc anh ấy sắp xếp, hôm nay tinh thần lại rất tỉnh táo, trong lúc lần cuối đạt được cao trào, tôi đột nhiên cảm thấy mắt của mình hơi đau nhoi nhói lên.

Tôi kinh hoàng thét lên: “Mắt của tôi, mắt của tôi bị mù rồi”.

“Đừng kêu, mắt của em không có gì đâu” Anh ấy đè tôi lại: “Em nghe tôi nói đây, tôi có chuyện phải rời đi bảy ngày, bảy ngày sau tôi sẽ quay lại tìm em, em đừng mơ mộng chạy trốn, em đã là sủng vật của tôi rồi, trên người của em cũng có dấu hiệu của tôi, cho dù em có chạy tới chân trời góc bể thì tôi vẫn có thể tìm ra em được thôi”.

Nghe anh ấy nói muốn đi, tôi thật sự rất vui, ước gì anh ấy đi cả đời cũng đừng trở về nữa, anh ấy hôn nhẹ phía sau lưng tôi một cái, ngay sau đó tôi lập tức cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, anh ấy đã biến mất rồi.

“Rầm rầm rầm!” Cửa cuốn bị đập tới rung ầm ầm, sau đó là tiếng mắng chửi của Hùng Huy anh họ tôi vang lên: “Khương Lăng, con nhỏ khốn nạn kia, mở cửa nhanh lên”.

Tôi bị dọa tới mức mặc vội quần áo vào, tôi nghe thấy tiếng bước chân, bên ngoài có tận mấy người. "Con khốn, ở bên trong cùng đàn ông à? Mở cửa ra mau! Không mở tạo đập sập cửa của mày đó!” Hùng Huy lại chửi lớn tiếng.

Trong lòng tôi mắng chửi Chu Nguyên Hạo trăm vạn lần, sớm không đi trễ không đi, sao lại đi ngay lúc anh họ muốn tìm tới tôi gây phiền phức vậy?

Đây chính là đàn ông, khi cùng mình triền miên thì hết nước dỗ dành lời ngon tiếng ngọt, một khi có chuyện thì chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.

Tôi há miệng run rẩy cầm điện thoại lên báo cảnh sát, lại phát hiện bên trong không có âm thanh gì. Điện thoại vậy mà bị cắt sóng rồi!

Vài tiếng vang lớn vang lên, khóa cửa bị đập mạnh tới hư, cửa cuốn sột soạt bị người kéo lên, Hùng Huy dẫn theo mấy tên côn đồ đi vào, trên mặt của anh ta còn có đầy bằng gạc, nhìn vô cùng rợn người.

Anh ta ác độc nói với tôi: “Cái tên đàn ông kia đâu?” Tôi lùi về sau hai bước, giọng điệu có hơi phát run: “Tên đàn ông nào chứ? Nơi này làm gì có đàn ông nào?” “Đừng ngụy biện nữa” Anh ta giận dữ hét lên: “Ở bên ngoài tao nghe được tiếng kêu của mày, trước kia sao lại không nhận ra mày hèn hạ như vậy?”

Phía sau lưng anh ta có mấy tên côn đồ xông vào tiệm đập phá lộn xộn, tôi cũng không dám ngăn cản, dường như họ đều lục soát sạch một lần cửa tiệm, xác thực không thấy người khác thì Hùng Huy mới dùng ánh mắt da^ʍ tà nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần:

“Nếu em họ anh đã hèn như vậy, anh họ sẽ giới thiệu cho em một công việc tốt, để em có chỗ phát huy bản sắc của mình”

Hai tên côn đồ đi tới chỗ tôi, một trái một phải nắm cánh tay của tôi kéo ra ngoài, tôi liều mạng giãy giụa kêu cứu, bình thường cửa hàng xung quanh thường sẽ có người, tôi nhìn thấy mấy cánh cửa sổ sáng đèn lên, nhưng từ đầu tới cuối không có ai chịu ra cứu tôi.

Tôi bị bọn họ cứng rắn nhét vào trong một chiếc xe bus nhỏ, trong nháy mắt tiền vào trong xe tôi lập tức ngậm miệng lại, bởi vì tôi trông thấy phía sau có một người đang ngồi.

Một người đầy máu, bị chém đứt một tay, một chân. Không, anh ta không phải người.



Anh ta nhìn về phía tôi, tôi vội vàng dời mắt đi, bọn côn đồ nhét tôi vào chỗ bên trong sâu nhất, rồi uy hϊếp: “Ngoan ngoãn một chút, không thì cắt lưỡi của cô”

Cái người đẫm máu kia lập tức dựa vào bên cạnh anh ta, tôi bị dọa cho không nói nên lời.

Dọc theo đường đi tôi vô cùng sợ hãi, con quỷ kia hiển nhiên là bị những người này chém chết, sau khi chết thì dùng xe này chở thi thể luôn, cho nên anh ta vẫn còn ở trong xe.

“Các người muốn dẫn tôi đi đâu?” Tôi run rẩy hỏi. Hùng Huy cười hắc hắc hai tiếng: “Đương nhiên là chỗ tốt rồi”

Lái xe hơn một giờ rồi dừng lại ở cửa sau một tòa nhà karaoke, tôi bị tên lưu manh kia lôi ra bên ngoài, kéo vào trong karaoke, đi thang máy lên tầng ba, mang vào trong một phòng thuê xa hoa.

Một người đàn ông mập mạp đầu trọc đang ngồi trên ghế sô pha, ông ta mặc áo sơ mi họa, trên cổ mang theo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón út, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

“Anh Lý” Hùng Huy đi lên, cười nói theo: “Người tôi nói chính là cô ấy, anh xem thử đi, cô ấy có thể bù đắp được ba mươi triệu không?”.

“Nhìn thử xem” Anh Lý ôm trong ngực hai cô gái xinh đẹp mặc áo da, nhìn qua là biết công việc đặc thù của họ. Hùng Huy vuốt cằm của tôi, để tôi ngẩng đầu lên, tôi hít sâu một hơi khí lạnh, sau lưng anh Lý kia đứng bốn cô gái trẻ. Các cô ấy đều không phải là người. .

Cả bốn cô gái này đều có dáng vẻ vô cùng thê thảm, có người chỉ còn lại nửa đầu, dưới thân lại đầy máu, còn có một người tràn đầy vết sẹo tàn thuốc khắp người.

Tất cả các cô ấy đều tràn ngập oán hận nhìn qua anh Lý, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống anh ta.

Nhưng các cô ấy giống như bị thứ gì đó ngăn cản, không có cách nào tới gần anh Lý được, ánh mắt của tôi dời xuống thì trông thấy trên cổ anh Lý đang mang một khối ngọc.

Anh Lý nhìn kỹ tôi một chút rồi gật đầu nói: “Dáng dấp không tệ, giao cho Na Anh dạy bảo một chút.” Hùng Huy vô cùng vui sướиɠ, bắt tôi gán nợ được hơn ba mươi triệu, tay của anh ta cũng được bảo vệ.

Hai người côn đồ nhấc tôi lên kéo ra ngoài, bỗng nhiên cửa bị mở ra, một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ quyến rũ từ từ đi vào, nhìn tôi một chút rồi đi tới bên tai anh Lý nói vài câu.

Sắc mặt anh Lý hơi thay đổi, híp mắt nhìn tôi một chút, lập tức đổi thành dáng vẻ tươi cười: "Cô Khương, thực sự có lỗi với cô rồi, những thằng em này của tôi đều là người thô kệch, đắc tội cô rồi, mong cô rộng lòng tha thứ”

Ông ta nói xong thì gầm về phải hai tên lưu manh kia: “Còn không mau buông cô Khương ra nữa!”

Ông ta tự mình đỡ tôi đứng dậy, biểu hiện ra vẻ vô cùng khép nép, khiến tôi run rẩy một trận, ông ta cười nói: “Không nghĩ tới cô Khương có người phía sau lớn tới vậy, là họ Lý tôi mắt kém dở người, mong có phương đừng chấp nhặt với tôi”.

Người ở đằng sau sao? Tôi ngớ người, tôi chỉ mở một cửa hàng bán vòng hoa viếng, làm gì có thể lực nào chống lưng cho tôi đâu.

Ông ta lôi kéo tôi đi vào trong một gian phòng thuê vô cùng xa hoa, vừa vào cửa tôi đã lập tức thấy một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi trên ghế sô pha.



Là ông ấy. Đêm hôm đó người mở khoá cửa cuốn lên, rồi muốn tôi làm người giấy chính là người đàn ông trung niên kia!

Anh Lý vô cùng kính trọng với ông ấy, mở miệng kêu một tiếng ngài, từ đầu tới cuối người đàn ông trung niên kia đều nghiêm mặt lại, không cho ông ta chút sắc mặt tốt nào, vậy mà ông ta cũng không tức giận.

"Cô không sao chứ?” Người đàn ông trung niên mở miệng. Dáng vẻ của tôi giống như không có chuyện gì lắm sao?

Tôi nhịn xuống xúc động muốn gầm lên với ông ta, cắn răng nghiến lợi nhìn ông ấy, ông ấy nghiêng đầu nhìn anh Lý nói: “Cô Khương vẫn còn chưa nguôi giận đâu.”

Anh Lý có hơi sợ sệt, vẫy vẫy tay, hai tên côn đồ lập tức kéo anh họ của tôi vào, ném ở bên chân của tôi, anh họ tôi hoảng sợ bò tới ôm chân của tôi, khóc ròng: “Khương Lăng, em họ, anh là anh họ của em đó, em không thể hại anh, hôm nay anh lỡ bị mê muội đầu óc, em xem năm đó mẹ anh cho bố em vay tiền để khám bệnh mà.”

Tôi không chờ anh ta nói xong đã đá văng anh ta, nhìn về anh Lý một chút, bốn nữ quỷ kia vẫn đi theo ông ta không buông. “Muốn tôi nguôi giận cũng được.” Tôi hất cằm lên, nói: “Đưa khối ngọc ông đang mang cho tôi”

Anh Lý không hề do dự chút nào, trực tiếp tháo viên ngọc xuống đưa qua: “Thì ra cô Khương thích ngọc, dễ nói, dễ nói mà, khối này đưa cô đó, ở chỗ của tôi còn có khối tốt hơn nữa”.

“Không cần, khối này là được rồi” Tôi cắt đứt lời ông ta nói. Người đàn ông trung niên đứng lên, giọng điệu lạnh như băng nói: “Cô Khương, để tôi đưa cô về nhà” “Rốt cuộc thì ông là ai?” Kéo lộn xộn chiếc cà vạt của ông ta, tôi cắn răng hỏi: “Tại sao lại muốn hại tôi?”

“Đến lúc nào có được biết thì cô sẽ biết, lúc nào chưa biết thì vẫn không nên biết nhiều sẽ tốt hơn” Người đàn ông trung niên nói xong câu này thì vô cùng kín miệng, không chịu mở miệng nói thêm nữa.

Ông ấy đưa tôi về lại cửa hàng vòng hoa, lạnh lùng nói với tôi: "Cô là thể chất dẫn ma, trong khoảng thời gian cậu Chu không ở đây, không cho cô đi dẫn ong tìm bướm, nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả”.

Ông ấy nói xong thì trực tiếp lên xe nghênh ngang rời đi, tôi tức giận tới mức muốn dậm chân.

Nhưng tôi làm gì có cách nào nữa? Một nhân vật như anh Lý mà còn phải ngoan như cháu trai trước mặt ông ta, thì một nhân vật nhỏ như con kiến là tôi chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt thôi.

Tôi ủ rũ trở về cửa hàng, đồ vật bị đập trong tiệm cũng đã được thu dọn xong, cũng không biết là ai làm, có lẽ là người anh Lý phái tới, người đàn ông trung niên kia chánh như vậy có lẽ không thèm để bụng những việc nhỏ này đâu.Giày vò lâu như vậy, tôi thật sự quá mệt mỏi, nằm xuống thì ngủ ngay, tỉnh ngủ đã là buổi chiều ngày hôm sau, mở ti vi, ngay ở trên đài truyền hình truyền tới tin tức.Anh Lý chết rồi.

Chết vào sáng hôm nay, hai cô gái ngủ cùng với ông ta khi tỉnh lại thì phát hiện ông ta nằm trên giường, tứ chi cứng ngắc bị kéo rộng ra, chẳng khác gì bị phanh thây, khiến cho hai cô gái kia bị hù cho bất tỉnh.Kỳ quái hơn chính là, các cô ấy hầu hạ ông ta cả đêm, ông ấy chết thảm như vậy mà các cô ấy lại không hề phát hiện ra. Tôi nhìn miếng ngọc thạch trong tay, rất hiển nhiên, anh Lý làm nhiều việc ác, bị bốn nữ quỷ kia tới tìm trả thù rồi. Mà tôi lại giúp các cô ấy một tay. Tôi cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng ít ra sau này sẽ ít người tàn nhẫn gϊếŧ hại các cô gái nhỏ hơn. Nhưng vì sao tôi lại có thể thấy ma như vậy? Tối hôm qua lúc dây dưa cùng Chu Nguyên Hạo, đôi mắt tôi đau đớn dữ tợn, chẳng lẽ còn mở con mắt âm dương rồi sao? Có phải cái này biểu hiện cho việc tôi cách cái chết không còn xa đúng không?Nhưng người ta đều nói khi bị hút dương khí, sẽ khiến tinh thần dễ hoảng hốt, cạn kiệt tinh thần, nhưng gần đây tôi không chỉ dồi dào sức lực mà còn cảm giác sức mạnh còn lớn hơn trước kia nữa.Tôi thực sự nghĩ không ra, nhưng cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, tiếp tục mở cửa hàng làm ăn thôi.Tối đó vào lúc chạng vạng, tôi đang làm phòng ở, đột nhiên ở cổng dừng lại một chiếc xe, một nam một nữ bước nhanh ra tới, nói:“Chúng tôi muốn làm hai người giấy”

Tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông kia đang ngây ngốc nhìn, ánh mắt tôi có hơi khác một chút, cười nói: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như cô đây cũng muốn thứ này hay sao?”

Cô gái kia trừng mắt liếc nhìn tôi, giọng điệu chợt trở nên không tốt: “Hai người giấy, có làm hay không? Bao nhiêu tiền?” Không biết tại sao, gần đây tôi càng trở nên đẹp hơn, nhưng tôi lại không vui sướиɠ nổi, đối với việc bị một con ma quấn theo,

không sống được lâu thì đẹp hay là xấu thì có ý nghĩa gì chứ?

“Muốn làm lớn chừng nào? Gương mặt, quần áo có yêu cầu gì không?” Tôi hỏi. “Giống như người thật, một nam một nữ, mặt thì tùy cô vẽ là được.” Cô gái kia nói. Tôi gật nhẹ đầu: “Mỗi người triệu rưỡi”. “Một triệu rưỡi sao?” Cô gái chợt đổi thành giọng điệu sắc bén: “Cô ăn cướp à?”