Sau khi thánh chỉ tuyển tú ban xuống, toàn bộ kinh thành nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, trong nhà quan viên nào cũng có ít nhất một nữ nhi, Lễ bộ vì chuyện này mà vội vàng, ở trên triều bẩm báo một hồi, đại khái là muốn cho tú nữ vào kinh.
Mới vừa bãi triều, Phong Dục còn đang ngồi trên Long liễn, đã thấy Dương Đức vội vàng đuổi theo: "Hoàng Thượng, A Dư cô nương đang chờ ngoài cửa Càn Khôn cung."
Theo lý thuyết, hai tháng đã qua đi Hoàng Thượng có lẽ đã quên A Dư là ai, nhưng Hoàng Thượng lúc trước ném ra câu phân phó Trương ngự y phải thường xuyên bẩm báo lại tình huống của A Dư, một thời gian dài như vậy dần tạo nên cảm giác tồn tại.
Ngày đêm nhớ thương, người rốt cuộc cũng tốt lên, như thế nào lại không gặp?
Dương Đức không biết kết quả ra sao nhưng khi có tin tức, hắn liền vội vàng bẩm báo lại.
Có đi gặp hay không, vẫn là Hoàng Thượng quyết định.
Người bên trong gõ gõ ngón tay, thánh giá nguyên bản đi hướng Ngự Thư phòng tức khắc thay đổi phương hướng.
Như này xem ra hắn bẩm báo lên là đúng rồi.
Lúc Phong Dục từ trên Long liễn bước xuống liền nhìn thấy người nọ đứng trước cửa cung đỏ thẫm, kiểu tóc cung nữ ngày xưa hay búi lên giờ đã thả xuống, ba ngàn sợi tóc đen rũ ở sau người chỉ dùng một trâm ngọc cố định, áo váy xanh lá phiêu dật, cả người xinh xắn.
Phong Dục giãn đuôi lông mày tiến đến gần, lúc nhìn thấy khay bạc nữ tử mang theo thì đột nhiên cong khóe miệng.
Móng tay trong suốt no đủ, không sơn màu khác, đầu ngón tay tinh tế như ngọc cầm lấy khay bạc.
Hoàn hảo không có một tia vết thương.
A Dư nghe thấy động tĩnh, vội vàng quay đầu lại, đối diện với đáy mắt của nam nhân.
Con ngươi thâm thúy âm trầm nhiễm ý cười, nguyên bản khuôn mặt góc cạnh đều trở nên nhu hòa hơn chút, A Dư ngẩn người, lúc phát giác ra mới vội vàng hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng."
Tiểu Lưu Tử tiến lên tiếp lấy khay bạc trong tay A Dư.
Phong Dục đỡ nàng đứng lên: "Tới đưa canh?"
Lời này làm A Dư có chút mất tự nhiên, đưa canh là lý do tốt nhất có thể nghĩ ra.
Nàng không biết nói gì nên đơn giản cắn môi im lặng.
Hai người đi vào trong điện, cửa lớn bị Dương Đức đóng lại.
Đại điện yên tĩnh không một tiếng động đột nhiên vang lên giọng nói: "Vết thương đã khỏi?"
A Dư biết đây là đang hỏi hàng, nàng rũ mặt, từ góc độ của Phong Dục nhìn sang chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng, âm thanh nữ tử nhẹ nhàng tinh tế: "Đã khỏi, nô tỳ còn chưa cảm tạ Hoàng Thượng."
Rốt cuộc người nàng phải cảm tạ chính là Hoàng Thượng, nếu ngày ấy không có hắn phái ngự y tới, sợ là nàng không còn mạng để đứng ở chỗ này.
Cho dù vết thương của nàng là từ hắn mà ra.
Phong Dục duỗi tay kéo mặt nàng, A Dư theo lực đạo của hắn ngẩng lên, khuôn mặt phù dung đang xấu hổ, con ngươi tựa muôn vàn sao trời.
Ngón tay Phong Dục vuốt nhẹ cằm nàng, tầm mắt lọt vào trong con ngươi kia.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng trên người nàng chỉ có đôi tay là đáng giá để nhớ thương. Hôm nay mới biết, đôi mắt này cũng thật hấp dẫn.
A Dư ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng hắn nhìn lâu như vậy nàng liền cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, nhiệt khí từ mặt đốt thẳng lên tai, lông mi nàng run rẩy chỉ còn cách rời tầm mắt đi.
Phong Dục buông cằm nàng ra, thay vào đó là cầm lấy tay nàng, sau đó nói một câu: "Quả thực đã dưỡng hảo."
"Là Hoàng Thượng đưa tới dược quý." A Dư cũng thấp giọng đáp một câu.
Phong Dục nhướng mày, nữ tử này trả lời cũng thật nhanh.
Hắn còn nhớ rõ, đêm đó nàng cúi đầu nhìn như thay người khác biện giải nhưng lại bày ra bộ dáng ủy khuất, không tính là ngoan độc, lại không thể xưng là thiện lương. So với bộ dáng ngoan ngoãn hôm nay đúng là một trời một vực, kém khá xa.
Hắn tính toán đêm đó đem người ra khỏi Du Cảnh cung, nhưng sau nghe những lời nói đó hắn liền thay đổi chủ ý.
Dung tần đích xác không muốn thả người, ý tưởng của nữ tử hắn cũng có thể lý giải.
Nhưng nàng ngàn lần không nên quên rằng người làm chủ trong cung này không phải Dung tần.
Bất quá chung quy vẫn là hợp tâm ý của hắn người như vậy mất đi thì quá mức đáng tiếc, cho nên hắn mới phái ngự y tới.
Trong đại điện Long Tiên Hương nồng đậm, ở ngự án cách bên ngoài một cái rèm châu, nữ tử bị đặt trên bàn, eo giống như bị bẻ gãy, quần áo cởi đến vai ngọc lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.
Phong Dục cúi người ngậm môi nữ tử, bàn tay giam cầm nàng bên người, ngón tay A Dư run rẩy nắm chặt vạt áo nam nhân, bị ép buộc đến đỏ khóe mắt, mị ý lan tràn.
A Dư hơi híp con ngươi, nàng nghĩ, Dung tần đã đoán sai một việc.
Không phải là Hoàng Thượng sẽ không lâm hạnh người ở Càn Khôn cung.
Nữ tử tự mình đưa tới. Hắn nhịn một lần hai lần, không có đạo lý nhịn lần thứ ba.
Môi của hắn mới vừa dán lên xương quai xanh tinh xảo của nữ tử, thì cửa điện lại bị gõ vang, thanh âm khẩn trương của Dương Đức truyền đến: "Hoàng Thượng, Càn Ngọc cung tới báo, Thục phi nương nương bị bệnh, thỉnh ngài đi qua một chuyến."
Dương Đức nâng tay áo lên xoa mồ hôi lạnh trên trán, bên trong lâu như vậy không có động tĩnh, ai biết Hoàng Thượng hiện tại đang làm gì.
Không khí kiều diễm trong đại điện bị ngắt quãng, A Dư phục hồi lại tinh thần thì cảm thấy thân mình hơi lạnh, nàng gắt gao cắn môi yên lặng hạ mí mắt, tay buông khỏi vạt áo nam nhân.
Phong Dục nhấc mí mắt lên xem nàng.
Hắn còn chưa có động tĩnh gì thế nhưng phản ứng của nàng lại còn nhanh hơn.
A Dư vẫn bị ấn ở trên bàn, mị ý trong con ngươi chưa tan đi, thoáng nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nam nhân, nàng thân mình hơi ngừng, ngón tay nhu nhược câu lấy đai lưng nam tử, nhuyễn thanh nói: "Hoàng Thượng, đó là Thục phi nương nương......"
Ngày thường hắn sủng ái Thục phi như vậy, trừ phi nàng muốn tìm chết mới dám không buông tha hắn.
Ngón tay chậm rãi vẽ một vòng bên hông, động tác làm càn lại lớn mật, Phong Dục thu mắt nhìn nàng một cái, hỏa khí vừa dịu xuống dường như lại có xu hướng tăng lên.
Sau cùng, hắn rốt cuộc vẫn buông người ra.
A Dư ngồi dậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, cụp mi rũ mắt sửa lại xiêm y, trâm ngọc cài trên búi tóc sau một phen náo loạn không biết đã rơi tới nơi nào, nàng cũng không đi tìm tùy ý để cây trâm kia nằm ở một góc không tên của Càn Khôn cung.
Phong Dục xiêm y vẫn chưa hề loạn, thấy nàng đã đứng lên, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi được vài bước thì hắn hỏi nàng: "Ngươi muốn tự đi về hay muốn trẫm phái người đưa ngươi trở về?"
A Dư đột ngột ngẩng đầu.
Ý tứ của những lời này nàng không dám nghĩ sâu xa.
Cuối cùng nàng cúi đầu: "Nô tỳ nghe Hoàng Thượng."
Phong Dục cười khẽ một tiếng, không biết là khen hay là trêu: "Hôm nay nhưng thật ra lại thông minh."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
A Dư sửng sốt, chần chờ trong chốc lát mới đi ra đại điện, lúc này Phong Dục đã lên Long liễn đi tới Càn Ngọc cung.
Nàng nhớ tới mấy động tác vừa rồi, bên tai ửng đỏ, bóp đầu ngón tay phấn nộn nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vừa muốn rời đi thì Tiểu Lưu Tử liền tiến đến: "Hoàng Thượng lệnh nô tài đưa cô nương trở về."
A Dư mím môi, mặc kệ xưng hô cô nương của hắn.
Trở lại Du Cảnh cung A Dư mới biết được Dung tần cũng đã đi sang Càn Ngọc cung, nàng trở về sương phòng, Chu Kỳ đang chờ nơi đó thấy nàng không có việc gì thì thở dài nhẹ nhõm: "Thục phi nương nương không thoải mái, người trong hậu cung đều đi."
A Dư nói: "Hoàng Thượng cũng qua đó."
Trong phòng an tĩnh, Chu Kỳ hạ giọng: "Ta nghe nói Thục phi nương nương bởi vì không ăn được gì hơn nữa ngất xỉu mấy lần nên mới thỉnh thái y."
Những lời này lượng tin tức quá lớn, A Dư sửng sốt một lát, nàng nói: "Thục phi có thai?"
"Tám phần là thật, bằng không người trong hậu cung sẽ không đi đầy đủ như vậy."
A Dư nhăn mày.
Thục phi có thai vào lúc này không biết là tốt hay là xấu.
Nếu là ngày thường cũng không ngại, nhưng lại đúng vào lúc chuẩn bị tuyển tú.
TruyenHDNhưng dù sao đối với người cũ trong cung thì việc Thục phi hoài sủng chắc chắn là việc xấu. Trước đó nàng ta đã có quá nhiều ân sủng nay còn nhiều hơn một cái hài tử.
Dung tần sau khi trở về, chính điện vang lên vài tiếng quăng ngã đồ vật, A Dư liền khẳng định là Thục phi có thai. Nếu Thục phi bị bệnh khác thì Dung tần đã sớm cười ra tiếng.
A Dư đối với việc này không có ý tưởng gì, tóm lại ảnh hưởng tới nàng không lớn.
Chạng vạng hôm sau truyền đến tin tức của ngự tiền, Du Cảnh cung tối nay đốt đèn, tới lúc này A Dư mới nhẹ nhõm một hơi.
Chính điện không gọi nàng sang hầu hạ, A Dư cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.
Thẳng đến chính ngọ ngày thứ hai, Dung tần tuyên nàng vào chính điện, không chút để ý mà khen nàng một câu còn thưởng cho nàng một cái ngọc trâm.
Trôi qua mấy ngày, đã tới thời điểm tú nữ vào cung.
A Dư không biết hậu phi khác phản ứng như thế nào nhưng lại biết Dung tần mấy ngày nay càng thêm bực bội không kiên nhẫn.
Cho đến lúc điện tuyển bắt đầu A Dư cũng không xuất hiện trước mặt Dung tần, hiện giờ điện tuyển bận rộn, ngay cả Càn Ngọc cung Thánh Thượng cũng không đi, nàng không nghĩ lúc này lượn lờ ở ngự tiền gây sự chú ý.
Cũng may Dung tần gần đây nhìn chằm chằm vào Trữ Tú Cung, trong khoảng thời gian ngắn không có tâm tư gây khó dễ cho nàng.
A Dư nhàn nhã cũng chỉ nhàn nhã đến lúc người mới vào cung.
Nhìn tân phi kiều nộn có thể véo ra nước, Dung tần liền nghĩ tới A Dư, mượn cớ mang canh sai nàng đến ngự tiền, ngay cả loại canh cũng lười thay đổi.
- -------------------------------------------------------------
Chu Kỳ thu hồi ký ức, lau hốc mắt đỏ bừng, nhìn thoáng qua phương hướng chính điện.
Sau khi tân phi tiến cung, A Dư đã ba lần đi tới ngự tiền, lần này Thánh Thượng không chỉ không tới ngược lại còn đi Càn Ngọc cung. Lần trước chủ tử sai A Dư đi mời người, Thánh Thượng cũng chỉ dùng cơm ở Du Cảnh cung xong liền rời đi.
Chu Kỳ mơ hồ đoán được ý tứ của chủ tử, có lẽ Dung tần bắt đầu thấy A Dư không còn tác dụng nên trong không thèm tiết chế cơn giận muốn làm khuôn mặt A Dư bị phá tướng.
A Dư nằm nghỉ ngơi ở sương phòng, không biết được tâm tư của Chu Kỳ.
Trừ bỏ một lần kia, về sau mỗi lần đi Càn Khôn cung nàng đều chỉ đứng bên cạnh hầu hạ.
Có lẽ là bất mãn với phản ứng lúc trước của nàng nên vẫn còn giận dỗi.
Mặt khác trong hậu cung cũng không có ai có đãi ngộ gì quá nổi bật. Nên A Dư cũng không vội.
Nếu cửa Càn Khôn cung còn không thể nào vào được thì lúc đó mới là khẩn cấp.
A Dư đột nhiên nhớ tới đích muội của chủ tử, lúc trước nàng cố ý nhờ người mang lời nhắn sang cho Trần cô nương ở Trữ Tú Cung, nhắc nhở nàng ta cẩn thận Dung tần.
Nhưng có lẽ Trần cô nương phỏng chừng đã sớm phòng bị Dung tần nên Dung tần vài lần xuống tay đều bị nàng ta tránh được.
Hiện giờ, Trần cô nương đã thành Trần tài nhân, so với Dung tần chỉ thấp hơn hai phân vị.
A Dư sờ sờ vết thương trên trán, thu hồi ý nghĩ trong lòng.
Hiện giờ trong cung Thục phi vẫn là người được sủng ái nhất, cho dù nàng ta có thai không thể thị tẩm thì Hoàng Thượng vẫn hay đi tới Càn Ngọc cung.
Vẻ ngoài của Trần tài nhân so với Dung tần có vài phần tương tự nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi kiều nộn hơn, hiện nay cũng có vài phần ân sủng.
A Dư dựa vào những vật Dung tần ném trong khoảng thời gian này đại khái đoán được địa vị của Dung tần trong gia tộc đã không còn như xưa.
Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cái trán bị thương, đè nặng một tia nóng nảy xuống đáy lòng, chỉ còn kém một chút nữa thôi.