“Người tưởng mình là thông minh mới là những con cá dễ mắc câu nhất, bởi lẽ hắn thấy mình tài cao học rộng, lại không thấy sự cuồng vọng của bản thân. Kẻ ngốc mắc lỗi không phải chuyện lạ, đám thông minh sẩy chân mới khiến người cười hả hê, bởi chúng thường sẽ dùng toàn bộ bản lĩnh để chứng minh sự ngốc nghếch của mình.”
“Trong một đất nước ngu xuẩn, có một quốc vương thông minh, hắn nhìn mọi người xung quanh ngu xuẩn, bỗng thấy mình còn vĩ đại hơn thần minh.”
“Khục, người anh em, đừng nói vậy, cẩn thận vị vua kia giơ quyền trượng đập đầu ngươi đó.”
“Hừ, một tên vua nho nhỏ, đến lời thật cũng không cho nói à? Ta đảm bảo mấy lời cuồng vọng vừa rồi, nhất là lời đem thần luật pháp ví như lão nông dân, khẳng định khiến các vị thần ở trên cuồng tiếu một trận.”
“Uầy, ai cho hắn tự tin, để hắn cho rằng, đám đoản mệnh như hắn và con dân trong đất nước của hắn, đã có thể bao quát lấy vị đã trở thành bất hủ kia?”
“Có lẽ, vì cổ họng hắn đủ lớn, ít nhất, nếu hắn hét hết sức, vẫn đủ doạ run mấy con quạ.”
“Có lẽ, vì hầu bao hắn đủ dày, ít nhất, châu báu treo đầy cây, dùng thảm trải khắp bao con đường.”
“Có lẽ, vì thực lực hắn đủ mạnh, ít nhất, có bốn sáu thằng hèn, chuẩn bị dâng cờ mà thần phục.”
Ba tên hoạt kê bị hai truyền kì vây bắt vậy mà vẫn còn tâm chí chế ca dao rồi hát lên.
“Ha ha ha!” “Ha ha ha!”
Đại sảnh hỗn loạn, đám ‘quạ đen’ run lẩy bẩy, tiếng cười chói tai của ba tên lùn vọng đi vọng lại.
“Thanh âm của hoàng đế rất lớn? Cơn rống của hắn có thể truyền khắp cả quốc gia. Còn người kia, ngài đâu cần rống giận. Dù đối mặt nông phu tay trắng, dù đối mặt bán thần cao quý, hắn chỉ lấy ra pháp điển của mình, nói ra chân lý và đạo lý của Sulfur.”
“Để chúng ta mỏi mắt trông chờ! Để thời gian vĩ đại trả lời tất cả mọi phân vân. Ba trăm năm, vua giờ thành tro cốt. Lời cuồng vọng đã thành trò cười, kẻ trầm mặc vẫn là bất hủ, hắn chỉ quan tâm lý niệm của mình, liệu đã cải biến quy tắc thế giới này chưa.”
“Đất nước của hoàng đế rất giàu có? Ha ha, vì mặt mũi, hắn buông tay mở ra quốc khố, dùng châu báu trang điểm cây cối, dùng sữa bò tưới mãn dòng sông. Vị quan toà quê mùa kia, hắn không có nhiều tiên, hắn luôn luôn cắt tiền công của mình, đến bánh mì ngày mai cũng ghi nợ.”
“Nhưng ở nơi hắn gây dựng. Đủ nỗ lực sẽ không chết đói, không phạm pháp sẽ có tôn nghiêm. Nơi hắn ở ai cũng có thể vào, ai cũng có thể nói ra phiền muộn, nói ra những kì vọng tương lai. Đất nước của ngươi thì sao? Nơi quý tộc như là lang sói, lũ thương nhân hai mặt tham lam. Ngươi là vua, chủ nhân của lang sói, đã bao giờ thấy dê cừu thống khổ, phải bán vợ đợ con kiếm cơm ăn?”
“Vùng đất thánh không có quý tộc, bởi nó không là của riêng ai. Vùng đất thánh không cần có quân đội, vì chiến tranh đến ai cũng là dũng sĩ. Kẻ địch của nó nhiều vô cùng, nhưng bạn tốt đáng tin luôn có mặt.”
“Còn ngươi, quân vương vĩ đại, kẻ phàm trần đố kị thần minh. Khi ngươi đã mất đi tất cả quyền lực, liệu còn ai dâng tính mạng cho ngươi? Giờ quý tộc bợ đỡ không ngừng, lại bao kẻ đâm lưng lúc đó?”
“Giơ lên quyền trượng thối nát đó, tên hoàng đế trẻ tuổi. Ngươi nghĩ mình là một quốc vương uy nghiêm, trên thực tế chỉ là một thằng hề không hơn không kém.”
“Cứ lên mặt cuồng vọng đi, kẻ mưu anh hại phụ. Ngươi nghĩ mình là kẻ đứng trên hết thảy, nhưng thực ra còn không bằng nổi một ngón tay vị kia.”
“Hãy bảo trì khiêm tốn trước thần, tên phàm nhân ngu xuẩn. Ngươi nghĩ mình giàu có và cường đại, nào biết đâu cường đại chân chính có dáng vẻ ra sao.”
“Bởi vì ngươi rất ngu”
“Bởi vì ngươi rất yếu.”
“Bởi mặt ngươi buồn nôn.”
Xong, mặt Dasos đã biến thành màu gan lợn. Tiếp đó, ba tên lùn bị thị vệ thϊếp thân xông lên bắt đến. Ba tên này phát hiện đánh không lại, lập tức nhấc tay đầu hàng không do dự.
Nhưng bất cứ ai, chỉ cần có khứu giác chính trị đủ nhạy bén, đều biết rằng chuyện này chưa kết thúc ở đây.
Đám của Hoyle không quan tâm cái gì gọi là quốc gia đại thế, càng là lũ khốn nạ khắp người đầy tật xấu. Nhưng chí ít bọn họ biết là ai để người dân thành Sulfur có ngày lành. Vì lẽ đó, cho dù một vi vua chí cao vô thượng dám nói xấu ân nhân của bọn họ, bọn họ lập tức sẽ đem ngươi mắng đến mức không nhấc đầu lên được.
Một quốc vương cười nhạo chân thần, ba tên lùn cười nhạo quốc vương, màn này ắt hẳn phải được ghi vào trong lịch sử.
Quả nhiên, hai ngày sau, sự tình đã phát sinh biến hoá.
“… Lời nói lung tung của mấy tên lùn kia giờ đã bị phổ nhạc, giờ không ít quán rượu tầm trung hạ đều đang hát nó, sợ rằng đã không kịp ngăn nó khuếch tán.”
Đại thế của lịch sử là không thể ngăn cản, nhưng thứ gọi là đại thế đó thực chất là do vô số cá nhân và sự kiện tạo thành. Trong cuộc đấu tranh ngoài sáng trong tối của các quốc gia, ba tên lùn không đáng nhắc tới, có điều, thường chính những thứ không đáng nhắc tới đó lại là khởi nguồn của chuyện lớn.
“Việc này khẳng định có kẻ âm mưu đứng đằng sau. Tuyệt đại bộ phận lời ca đều lấy nguyên gốc từ bài ca dao của bọn địa tinh, sau đó được trau chuốt nghệ thuật, trình độ rất cao. Theo lời nhận xét của mấy vị chuyên gia âm nhạc và hí kịch, thứ này phải được làm từ tay một đại sư nào đó, họ còn nói, thứ này… có khả năng trở thành tác phẩm truyền thế.”
”Chủ giáo của giáo hội luật pháp là Klose đã phát ra thư hàm chính thức, yêu cầu chúng ta thả người và giải thích chuyện chúng ta bất kính với thần luật pháp. Giáo hoàng Noel VI của giáo hội thánh quang đã biểu lộ ra sự bất mãn với chúng ta qua đường thông tin khẩn cấp, đồng thời cũng yêu cầu chúng ta làm ra giải thích việc bất kính chân thần. Theo sau đó còn có thêm chin vị cấp bậc chủ giáo của các giáo hội chân thần đưa ra lời cảnh cáo.
“Vệ đội hoàng gia tìm thấy một đài cơ giới hình người khổng lồ ở trụ sở lâm thời của ba tên gia hoả kia, có lẽ đó mới là lễ vật mà bọn chúng nhắc tới. Theo nghiên cứu sơ bộ của hiệp hội cơ giới hoàng gia, nó thật sự rất tiên tiến, trong đó cũng không thiếu kĩ thuật có trợ giúp rất lớn với chúng ta. Nhưng đáng tiếc, hiện tại ba tên kia không chịu hợp tác, mà không hiểu sao lại có kẻ nào đó đem tin tức truyền ra, nói đế quốc lấy oán trả ơn, cười nhạo hoàng đế thiếu khuyết bao dung.”
“Tổ chức tình báo Dạ tường vi đưa ra lời cảnh cáo, lời đồn đại chuyện ngài mưu sát tiên hoàng lên ngôi đã ảnh hưởng đến uy vọng của ngài, hiện tại trong dân gian đã có người gọi ngài là “hôn quân đố kị chân thần”. Không chỉ thế, có người còn tuyên truyền rằng Oran có dã tâm thôn tính các nước khác, trong bốn mươi sáu nước nhỏ xung quanh đã có ít nhất ba mươi quốc gia lục tục hành động, bọn chúng đang ngầm câu kết với nhau, tựa hồ có âm mưu.”
Một tin xấu tiếp một tin xấu được đặt lên mặt bàn, hoàng đế trẻ tuổi gặp phải khiêu chiến lớn nhất từ lúc chuẩn bị đăng cơ đến nay. Những kẻ địch giấu trong bóng tối, vô số thế lực đối địch liên hợp khiến người ta muốn đánh trả mà lại không biết nên bắt đầu ra tay ở đâu.
Trên ý nghĩa nào đó, Dasos có thể xưng là một vị vua tốt, ít nhất thuộc hạ có thể trực tiếp nói ra lỗi sai của hắn mà không sợ hãi.
“Dasos, lần này ngươi hành động quá mức, việc khác không sao, nhưng chỉ vì tranh chấp miệng lưỡi mà tự rước cái mũ coi khinh chân thần, dẫn đến địch ý từ các giáo hội, thật quá ngu xuẩn.”
Dasos cũng đang rất ảo não, hồi tưởng lại lúc đó quả thật hắn hành động không giống tác phong cẩn thận hằng ngày.
“Quả nhiên hồng nhan hoạ thuỷ, sắc đẹp hại người.”
Lúc đó hắn tức giận như vậy, nhiều ít cũng có nguyên nhân bởi vì ‘Renee’ ở bên cạnh.
Một thằng đàn ông bị mắng ngay trước mặt nữ nhân mình thích thì liệu ai có thể kiềm nén được, huống hồ là kẻ nắm giữ đại quyền của một đế quốc.
“Cái hợp đồng đó dễ cũng sẽ có bất thường, dù gì cũng là văn tự của ma quỷ, ngôn ngữ của hạ vị diện nhiều ít đều có vấn đề.”
Bản thân ngôn ngữ là có ma lực, ngôn ngữ của hạ vị diện thường dễ kích phát mặt trái của con người. Ngoài ra còn có ‘lời khinh nhờn’ trong [thuật chân ngôn], thần thuật [shadow words] mà tế tự sử dụng đều là cách sử dụng của ngôn ngữ hạ vị diện. Ngược với chúng, thần thuật [power words] và ‘lời thánh khiết’ trong [thuật chân ngôn] lại sử dụng thần ngữ của thượng vị diện.
Dasos xem bản hợp đồng kia suốt mấy tiếng đồng hồ, bất giác bị nó ảnh hưởng, đã thế bên cạnh lại có ma kiếm đầu độc, tâm tình vốn phi thường khó chịu, bị chửi ngay mặt không phát hoả mới lạ.
“Giờ có nói thì cũng đã muộn, sự tình đã rồi, giờ phải tìm biện pháp bù đắp.”
Nếu chỉ là nói lỡ thì còn dễ ứng phó, nhưng cái món lễ vật quý báu kia khiến hắn khó mà vứt bỏ ô danh vong ân phụ nghĩa, thiếu hụt độ lượng.
Đối với vua phong kiến, quyền uy và tôn nghiêm còn trọng yếu hơn tính mạng. Danh dự có thể gạch dấu bằng với thực lực bản thân. Khi một tên hoàng đế mất đi tôn nghiêm và danh dự, sẽ không còn quý tộc nào chịu nghe hiệu lệnh của hắn.
Tất cả những việc này vốn chẳng phải âm mưu của ai cả, nhưng đôi khi những việc ngẫu nhiên còn trí mạng hơn âm mưu nhiều lắm.
Nhất là khi mà bản thân đế quốc Oran cũng không phải bền chắc như thép, cha và anh của hắn đã xuống đài, nhưng các thế lực còn sót chưa hoàn toàn bị gạt bỏ, các đại quân phiệt và đại quý tộc phân phong ai chẳng bừng bừng dã tâm. Đối với việc không cần chủ động ra tay cũng có thể hạ thấp quyền uy và tôn nghiêm của hoàng đế, bọn họ nhất định rất vui lòng.
Còn đám tiểu quốc bị bức bách thần phục kia vốn đã cực kỳ oán hận, nếu đế quốc Oran không có sơ hở nào thì không nói, giờ lộ ra rồi, tự nhiên phải liên hợp lại công vào, tìm kiếm cơ hội thoát khỏi vận mệnh.
Nếu đợi ba năm nữa, khi Dasos đã ngồi vững, những thứ này không phải vấn đề lớn. Nhưng gần đây việc Dasos cường hành ép buộc minh ước đã khiến hắn như ngồi cạnh núi lửa, giờ lại còn xẩy chân loạng choạng, ai không muốn đi đây một phen đây?
Thế cho nên bài ca và lời đồn bay khắp chốn, bao nhiêu ẩn hoạn đều bị dẫn bạo.
“Nếu đã sai thì sai đến cùng. Đem ba tên kia dẫn tới ngục tối cấp bậc cao nhất, đừng để họ nhìn thấy bất cứ người nào. Nếu bọn họ bị thả đi ra, chúng ta sẽ trở thành kẻ mềm yếu trong mắt người khác. Đáp lời Noel VI, chọn từ ngữ uyển chuyển chút, ý rằng chúng ta chỉ là lỡ lời, thành tâm xin lỗi. Giáo hội luật pháp thì thôi, đắc tội triệt để rồi thì mặc kệ chúng. Về phần lời đồn, bảo tổ chức tình báo chế tạo ra nhiều loại lời đồn không tưởng tượng nổi khác, đánh lạc hướng dư luận…
Dù gặp thế cục bất lợi, Dasos vẫn bình tĩnh đưa ra giải pháp giải quyết từng vấn đề một, mỗi cái đều coi như thoả đáng.
“… Dạ, thưa bệ hạ, Hemet đại nhân, vừa có hai tin xấu truyền đến.”
Một tên quan văn đột nhiên chạy vào, nói chuyện ngập ngừng.
“Nói đi, để xem còn tin nào có thể xấu hơn.”
“Không biết là ai lén đem một cái loa đưa vào ngục giam, đám địa tinh chết tiệt kia cả ngày đều cầm nó ngâm nga, các tù phạm xung quanh cũng bắt đầu hát theo… Còn có người nói vì quân vương đời này vô năng, Oran sớm muộn sẽ sụp đổ.
“Rầm!”
Dù biết rõ đây là lời nhạo không đau không ngứa, nhưng Dasos vẫn không kiềm nén nổi, vỗ bàn cái rầm.
Gian phòng vì vậy yên lặng không tiếng động, một phút sau, lời rống giận của hoàng đế bạo phát như sấm rền:
“Ta đã biết, cái tiếp sau là gì, còn tin xấu nào nữa?”
Tên quan văn run lẩy bẩy, cố gắng trả lời.
“Công quốc Đông Lam tuyên bố đưa luật pháp trở thành quốc giáo, công chúa Renee dùng danh dự đảm bảo ba người kia vô tội và đảm bảo lễ vật của họ là báu vật vô giá, yêu cầu chúng ta thả người ngay lập tức.”
“Ầm ầm. Răng rắc!”
Sau một đòn này bàn làm việc đã không cần sửa, nó giờ gãy vụn cả, đến mặt đất cũng sụt một cái hố.
“Mẹ kiếp, đàn bà quả nhiên không thể tin được.”
Trong khi đó, một thân ảnh đang ngụp lặn dưới sông, bên cạnh hắn là một con mèo đen bước lững thững trong dòng nước.
“Là nơi này à? Chìa khoá có phản ứng sao? Nhanh lên nào, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.