- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
- Chương 93: Hạm đội và lễ vật
Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
Chương 93: Hạm đội và lễ vật
“Ngươi nói nếu ta sử dụng [Hoá thân chiến tranh thiên sứ] đột tập rồi chặt tên Dasos kia mấy chặt thì sẽ phát sinh cái gì?”
“Chủ ý hay, thử đi. Ừm, nơi này cách sông không xa, làm cỏ hắn rồi lại chạy đi tìm thuyền chèo xuôi dòng, đi nửa đường nhảy thuyền lặn trốn, với năng lực của chúng ta, xác suất thành công ít nhất cũng phải bảy mươi phần trăm.”
“Được, tí lấy việc ta hất chén làm ám hiệu, ngươi hoá lưỡi đao, cứ thế chém cổ hắn. Tiếp đó ta cướp lấy ma kiếm chạy đi.”
“Cái ma kiếm kia có thể cho ta chén được không? Ta cảm giác thuộc tính của nó rất hợp với ta.”
“Được, chẳng qua giờ ngươi chưa tiêu hoá nổi, chờ ta nghịch một lúc rồi nói sau.”
“’Renee’ điện hạ, ta biết bị buộc mặc thứ này vào khiến ngươi rất khó chịu. Nhưng xin ngươi nghĩ cho người dân Đông Lam được không? Họ cũng là hậu nhân của Lam, hiện tại họ không gánh chịu được tổn thất chiến tranh.”
“Hừ.” Vị công chúa nào đó tiếp tục oán thán…
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn.” Con mèo nào đó tiếp tục không quan tâm…
Kelly nhìn một người một mèo đang trù bị tỉ mỉ cho đại kế gϊếŧ vua, chỉ có thể cười khổ không thành tiếng, xét theo mặt nào đó, trách nhiệm lớn nhất của vị nữ quan theo hầu công chúa như nàng hiện tại chính là đảm bảo vị công chúa này không chơi hỏng vì ức chế bởi phải mặc nữ trang.
Đại thần tài vụ dưới tay hoàng đế Oran tổ chức tiệc đem, thỉnh mời công chúa Renee tham gia, trong thư mời còn kèm theo một tờ giấy có ghi: “Vị công chúa ngày đó, đây có lẽ là lúc nói chuyện quan hệ tương lai giữa hai nước, thỉnh ngài tự mình tới, mấy cô bé không có tính tự chủ tốt nhất nên ở nhà.”
Dưới chân từ ‘ngày đó’ được đánh dấu bằng mực đỏ dưới chân, lại thêm câu ‘mấy cô bé không có tính tự chủ tốt nhất nên ở nhà.’ Lời nhắc nhở này đã quá rõ rang.
Bất đắc dĩ, Roland chỉ có thể lại một lần mặc váy ra trận. Mà kẻ bị chê là không tự chủ là Renee ấy vậy mà lại vô cùng nhiệt tình giúp đỡ hoá trạng, điều này làm Roland tức nghiến răng nghiến lợi.
“Quả thực rất xinh đẹp nha. Trong ôn hoà bao dung có thành thục cẩn trọng, phóng lãng mà không diễm mị, khuôn mặt của ta vậy mà có thể đẹp đến nhường này.
“Roland điện hạ. Đừng khóc, ngài rất đẹp nhé. Tuy hình dạng không khác Renee là mấy, nhưng khí chất thì một trời một vực, hay là ngài thử làm nữ tử luôn đi? Hẳn sẽ có rất nhiều vương tử điện hạ theo đuổi, à quên, có luôn một vị quốc vương ngay hiện tại đã sẵn sàng quỳ dưới váy ngài rồi.”
Vốn đã tức đến điểm biên giới, thêm một kích này, Roland lập tức cầm kiếm lên muốn xông ra ngoài.
“Tên thất phu, ngươi dám nhục ta?”
Dù rằng rốt cục cũng bị mọi người hiệp lực ngăn cản lại, nhưng Roland từ đó trở đi liền trương lên bộ mặt thối hoắc.
Mà vì bảo đảm rằng vị này gây ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, Kelly đành chủ động thỉnh đi theo cùng, ân, nàng sẽ không thừa nhận nguyên nhân chính là vì muốn đi xem náo nhiệt dưới danh chính sự.
Nhưng hiện tại thấy Roland và Heloise vậy mà thật sự lên kế hoạch ám sát, nàng bắt đầu hỗi hận, nếu họ thật sự ra tay, liệu rằng Đông Lam có chịu nổi phiền toái này không.
Dù phần lớn thời gian hắn rất đáng tin cậy, nhưng khi thực sự nóng lên thì chẳng ai biết hắn sẽ làm ra chuyện kinh hoàng đến nhường nào.
Có điều, cũng khó trách vì sao Roland lại tức giận đến vậy.
Lễ phục đen tuyền tôn lên khí chất cao quý điển nhã, khuôn mặt non nớt, khí chất thành thục, sự mâu thuẫn lại hài hoà này khiến tất cả ‘dị tính’ đều bị hấp dẫn.
Một lớp trang điểm nhẹ khiến gương mặt bừng bừng anh khí nhiều thêm một chút nhu hoà, dưới bàn tay thần diệu của Kelly, nó trở thành gương mặt của một mĩ nhân cao ngạo, lạnh lùng. Nàng vừa bước xuống xe, lập tức dẫn lên vô số tiếng kinh hô và cảm thán.
Kinh diễm là thứ người ngoài nhìn thấy, còn Kelly thì chỉ thấy mấy sợi gân ẩn hiện trên trán. Hiển nhiên Roland đã ở bên bờ bạo nộ.
“Không thể kí©h thí©ɧ hắn thêm, nếu không hắn thực sự chủ động chém người.”
Vì vậy, nàng vội vàng tìm người dẫn đường, đem Roland dẫn vào trong tiệc rượu, ngăn hắn bạo phát giữa đám đông.
“Hồng phấn khô lâu, bạch cốt huyết nhục, chư pháp bất tương, giai thị hư vọng…”
Thực ra ta cũng không giận đến vậy, không phải khoác một tấm vẻ ngoài sao, trước kia đến xương ta còn bày ra ngoài, giờ chỉ phủ thêm cái váy với chút phấn, có gì đâu.
Ân, ta đã lớn, làm sao lại chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà mang thù, sau này báo trả từng kẻ một chứ, ha ha.
Bất quá nếu không biểu lộ giận dữ, loại sự tình này về sau khẳng định sẽ còn bị gắn lên trên người ta, vậy thì thật doạ người. Thế nên, ta nỗ lực biểu hiện tức giận.
Đương nhiên mấy cái ánh mắt buồn nôn kia thật sự khiến đầu người nóng lên, nhất là mắt chó của tên Dasos, nó khiến ta không do dự viết thêm mấy dòng về hắn trong cuốn sổ ghi thù.
“Tiểu tử, hai ngày tới ta sẽ giới thiệu Victoria và Klose cho ngươi, không, thế chưa đủ, làm không tốt tên tiểu tử này còn chiếm được tiện nghi. Phải nghĩ cách nào đó quay trúng nương nịch tuyền, tiếp đó giới thiệu Mening cho hắn mới là chính đạo.”
Trong lòng ta tràn đầy chủ ý độc ác, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười. Dù sao thì hiện tại ta cũng đang đại biểu cho Đông Lam, nhìn Kelly sắp khóc sau lưng ta kia kìa.
Hiển nhiên hoàng đế bệ hạ đã sắp đặt sẵn, không có bất cứ gia hoả không biết điều nào tới quấy rầy, rất nhanh, tại trong một gian phòng ở lầu hai, một cuộc mật đàm giữa hai người bắt đầu.
“Ngươi dám động tới đài chiêm tinh hoàng gia, không sợ ta đem vụ này ném tới trên đầu các ngươi, trực tiếp khai chiến?”
Quả là điệu bộ quen thuộc của nước lớn, vừa mở miệng liền ra oai phủ đầu.
“Ngươi nên cảm tạ chúng ta mới phải, đám người của tháp chiêm tinh mà ngươi cũng dám dung, không sợ chó cắn chủ sao? Đúng rồi, chúng ta tìm được vài thứ ở đó, có lẽ sẽ gây được sự hứng thú của ngươi. Chẳng hạn như vụ liên bang Solo bị tập kích…”
Liên bang Solo cũng là một trong sáu nước lớn, việc sứ đoàn bị tập kích đang kinh động toàn bộ thế giới. Nguyên nhân chân chính của nó là người Solo nhúng tay vào việc tranh đoạt vương vị của Oran, thế là bị tên đàn ông trước mắt này phái thích khách làm cỏ sạch sẽ, sau đó còn đem tội bảo vệ không chu toàn vứt lên đầu đối thủ.”
Có vẻ Dasos đã sớm đoán trước được việc ta uy hϊếp, hắn nhún nhún vai, không thèm để ý.
“Đây là chuyện quá khứ, nếu là một năm trước có lẽ ta còn lo lắng chút, giờ thì…, ha ha, chuyện này thực tế lớn đến đâu ngươi cũng biết. Thôi thì chuyện đài chiêm tinh bỏ qua một bên, chúng ta nói chuyện tương lai.”
“Được thôi, bỏ vụ nước phụ thuộc đi, ai về nhà nấy.”
“Đó là không thể, mặt mũi Oran để vào đâu, chúng ta thà chọn chiến tranh còn hơn.”
Chỗ tốt của mật đàm chính là có thể bỏ đi mấy thứ ngôn ngữ ngoại giao rườm ra, nói thẳng chủ đề quan trọng. Như trước đây ta từng nói, đàm phán chẳng qua là việc song phương trao đổi để xác định giới tuyến cuối cùng mà đối phương có thể thoả hiệp, kết quả sau cùng lại phụ thuộc vào sự chuẩn bị và tình thế bên ngoài, kết quả của cuộc đàm phán trên cơ bản đã có thể xác định trước khi nó xảy ra rất lâu.
Vốn dĩ chúng ta, đại biểu là công quốc Đông Lam, nằm ở thế yếu hoàn toàn. Dù sao hiền giờ đối phương chỉ cần bày tỏ uy hϊếp chiến tranh thì chúng ta dù ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không sợ các kiểu, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
Dasos cũng làm đúng như vậy, vừa mở miệng đã nói chiến tranh, hiển nhiên tính toán dùng toàn lực ép buộc.
May mà chúng ta đã tìm được không ít thứ tốt ở đài chiêm tinh, chỉ cần chúng ta có thể lấy ra thứ có tính uy hϊếp hơn chiến tranh, tự nhiên có thể vãn hồi thế cục.
“Tàu Casomes.”
Từ này vừa ra miện, ta liền an tĩnh nhấm nháp món điểm tâm ngon lành cùng tách trà thơm ngát, không chút nào quan tâm Dasos, chỉ có chút ít ánh nhìn nơi khoé mắt diễn tả cho ta một gương mặt kinh hách không dám tin tưởng.
“Ngươi, làm sao ngươi biết.” trong khi thất thố, gương mặt cáo già của Hemet đã không thể bảo trì nụ cười giả dối nữa.
Dasos im lặng, không nói chuyện, chẳng qua hắn đã sờ đến ma kiếm bên hông, có vẻ đang suy tính độ khả thi của hành động gϊếŧ người diệt khẩu.
Casomes là tên một con thuyền, một con thuyền đặc biệt. Nó là vũ khí siêu cấp của đế quốc Oran, một chiếc phù không kì hạm. Hiện tại nó hẳn vẫn đang tu kiến ở nơi bí mật nào đó dưới song.
Ngoại trừ binh lực thường quy, mỗi thủ đô của đế quốc siêu cấp đều có vũ khí vương bài của mình. Ví như quân đoàn Colossus chuyên phá tường thành của liên bang Solo; đế quốc Bayer nghe đồn có thể triệu hoán rồng trợ trận; đế quốc Ciro thì có quân đoàn nguyền rủa với vô số quái vật chiến tranh siêu thường quy; vương quốc Cazorla có vệ đội hải thần, nghe đồn có khả năng gọi biển gầm ngay trên lục địa, bộ lạc người thú có Behemoth, loại quái thú có đủ sức để đọ với rồng…; còn Oran, thứ khiến nước này bao năm qua vẫn không thể được công nhận là đế quốc siêu cấp chính là vì thiếu hụt một thứ vũ khí cấp chiến lược.
Vì vậy bao đời vua trị vì Oran một mực đầu nhập lượng của cải khổng lồ vào đó, cuối cùng xác định được mục tiêu, đó chính là phù không hạm đội.
Dự án khổng lồ này phát triển từ lý luận kỹ thuật đến bắt tay tu kiến tại đáy sông đã tiêu tốn thời gian hơn hai trăm năm, ngốn hơn nửa lượng vật chất chi ra từ quốc khố. Nếu ta không nhớ nhầm, chúng còn cần mười lăm năm nữa mới lộ mặt trong cuộc chiến với thế giới dưới dòng đất. Trận đầu tiên nó liền huỷ diệt hơn mười quân đoàn, kinh hãi toàn bộ thế giới. Nhưng nếu tính thời gian thì có lẽ công việc đến hiện tại đã tiếp cận kết thúc.
Thậm chí việc dời đô đến Kagoshi mấy trăm năm trước cũng bởi vì đây là toà thành cạnh sông, thuận lợi cho việc xây dựng căn cứ bí mật dưới nước.
Loại vũ khí bí mật này khẳng định phải bị hoàng đế nắm trực tiếp trong tay, nhưng Dasos lại không kế vị theo trình tự thông thường, hắm trước đây thậm chí còn không phải thái tử, loại chuyện này không có cách nào biết được cụ thể.
Chờ đến khi hắn lên ngôi mới giật mình phát hiện hoá ra nước mình lại có thứ như vậy, ấy nhưng đáng buồn thay, hắn có bảo khố, nhưng lại không vào được.
Chìa khoá mở ra căn cứ bí mật đã bị cựu thái tử Milos ném đi đâu không biết, sau đó Milos bị Dasos chặt một đao. Không có chìa khoá, người ngoài không vào được người trong không ra được, thời gian qua lâu như vậy rồi mà không có thức ăn đưa vào, người bên trong hẳn đã chết đói toàn bộ.
Đây không phải xã hội văn minh ngơi giảng quyền con người, tất cả người tham dự tu kiến phù không hạm và gia thuộc đều bị đưa vào trong đó, lương thực và nhu yếu phẩm toàn bộ do người bên ngoài đưa vào. Mà những việc lấy bảo mật làm đầu, một khi khâu trọng yếu có vấn đề thì đường dây sẽ bị cắt đứt lập tức.
Cho nên Dasos chỉ có thể lưu mạng lại cho người cha vừa thối vừa cứng của mình, mong đợi một ngày hắn chịu mở miệng, đến dùng ma pháp vong linh sưu hồn cũng không dám dùng vì sợ chơi thoát.
Việc cấu kết với tháp chiêm tinh vốn có một phần lí do bởi vì hắn muốn thử dùng pháp thuật dự ngôn tìm ra chìa khoá, nhưng ma pháp dự ngôn tại thời đại này quá yếu, cái chìa khoá này lại được phụ ma một đống thuộc tính phản trinh sát, tháp chiêm tinh qua ngàn năm hủ hoá lại trở thành một đám thạo phá hoại gϊếŧ người hơn nghề chính, đương nhiên không thu hoạch được gì.
Nhưng mà cho dù không dùng được, hạm đội này vẫn là cơ mật tối cao của Oran, liền Hemet đều không có tư cách biết rõ ràng, giờ bị ta nói toạc ra tên của thuyền chính tự nhiên khiến hắn động sát ý.
Thậm chí, vì bảo vệ bí mật này, Dasos bắt đầu thực sự suy xét đến một cuộc chiến tranh.
“Thiên sư biết bay nhé, trước không kể đến việc hai tên truyền kì kia có thể giây gϊếŧ ta hay không, ngươi cảm thấy ta không làm chuẩn bị vạn toàn sẽ đến đây nói mấy lời này sao?”
Con mèo đen trên vai ta có khả năng truy tung còn tốt hơn chó săn, ngay từ đầu, ta đã biết phục binh của đối phương ở đâu.
Nhận ra gϊếŧ người diệt khẩu là việc không thể nào, sát ý của Dasos lập tức bay qua như gió thoảng.
“Ta biết chìa khoá ở nơi nào, đám chó điên kia tìm đến nó, nhưng không có ý định nói cho ngươi. Nếu không phải chìa khoá yêu cầu huyết mạch hoàng gia mới có thể sử dụng, bảo khố của ngươi sớm đã sạch trơn.”
“Đám khốn nạn thất hứa, Hemet!”
“Dạ, thưa bệ hạ, lệnh lùng bắt sẽ lập tức được truyền ra, tất cả các thành viên tháp chiêm tinh đã biết sẽ lập tức bị bắt lại, những kẻ phản bội phải bị treo cổ.”
Không cần soi gương ta cũng biết hiện trên mặt ta đang treo nụ cười ác ý, ngẫu nhiên vu oan được cho địch nhân, quả thật khiến người ta đại khoái nhân tâm.
Tháp chiêm tinh không tìm được chìa khoá, nhưng mười năm sau lại có người tìm được. Trong trò chơi đây là một chuỗi nhiệm vụ sử thi duy nhất nổi tiếng, bắt nguồn từ một người chơi may mắn nào đó nhặt được một chiếc ba lô cũ ở giếng cổ bỏ đi, nhiệm vụ kết thúc bằng việc đế quốc Oran phục hồi hạm đội phù không. Trong cuốn công lược của ta không có chỉ dẫn rõ ràng, nhưng riêng giếng cổ bỏ đi đã là lời nhắc nhở không tồi.
Sau khi Mening nói cho ta việc Dasos giam cầm tra hỏi cha hắn về chiếc chìa khoá, công việc còn lại của ta chỉ là tìm đến địa điểm mà thôi. Sau ba buổi tối tìm tòi, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy nó ở chỗ chiếc giếng cổ thứ hai sáu.
“Nếu hiện tại mở ra cửa lớn, nói không chừng còn có vài vị đại pháp sư, kiến trúc sư còn sống sót, thế so với toàn bộ chết sạch bắt đầu từ đầu tốt hơn nhiều. So với hạm đội phù không vô địch, một quốc gia nhỏ bé xa xôi phụ thuộc tính là gì? Đúng rồi, nếu ngươi tính toán cược một phen, làm một vụ gϊếŧ người đoạt bảo, cứ việc thử. Việc khác không nói, chuyện để chìa khoá hoàn toàn biết mất ta còn rất tự tin, ví như đem nó đút bụng cá rồi quăng biển, ngươi thấy sao?”
Ta cười nhẹ, dùng chiếc muỗng quấy trộn chén đồ uống, thưởng thức mối sầu lo bất an của đối thủ.
Xét đến “thanh danh” cứng đầu, động tí đồng quy vu tận của hoàng tộc nước Lam, Dasos biết rõ dùng chiến tranh uy hϊếp giờ không dùng được, nếu làm vậy, bất kể giành được thứ gì, ít nhất hạm đội vương bài của mình đi tong.
Ta thì không có chút nào phải vội vàng cả, nếu chuẩn bị tốt hơn đối phương, ưu thế đã nắm chắc ở tay ta, việc phải làm chỉ là chờ đối phương nhượng bộ.
“Ta có thể để ngươi lén lút đi, nghi thức kết minh và danh sách nước phụ thuộc có thể thiếu công quốc Đông Lam. Nhưng các ngươi ít nhất phải cho Oran chút mặt mũi, không phát biểu gì trước dư luận quốc tế, ngoài ra còn phải là nước phụ thuộc của chúng ta trên danh nghĩa.”
Phụ thuộc trên danh nghĩa là ranh giới cuối cùng của Oran, nếu không Dasos không biết ăn nói thế nào với các quốc gia khác.
Ta gật đầu, không nói nhiều. Việc này về sau còn biện pháp vượt qua, trọng điểm hiện tại là vét thêm chỗ tốt.
“Không đủ, nước chúng ta vừa nhỏ vừa yếu, chính cần quý quốc ra tay giúp đỡ nha. Như là hợp kim Miserol, như là chiến mã đặc chủng…”
Tiếp đó là thời gian một người cứ việc chém giá trên trời, một kẻ lâm vào thế bí buộc phải giơ cổ ra cho người khác chặt.
Đương nhiên những thứ quốc bảo như hợp kim Miserol ta không kiếm được, nhưng ngoác miệng thật lớn thì mới không chịu thiệt nha.
Sau bốn giờ đàm phán gian khổ, cuối cùng Dasos và Hemet cũng hiểu được rằng, cò kè mặc cả với phụ nữ thật sự là rước hoạ vào thân, ‘Renee’ thì cũng thôi, vị nữ quan đi theo kia quả thực có lòng kiên nhẫn vô hạn, mài từng tí một, mãi cho đến khi khiến người ói máu mới thôi.
Tiếp đó, khi thấy ta móc ra bản khế ước với văn tự ma quỷ, Dasos bắt đầu cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“Kẻ kí kết Roland lấy danh nghĩa huyết mạch của hoàng thất làm đảm bảo, với tư cách là kẻ nắm giữ vương quyền chân chính, sau khi kí kết khế ước, Lam sẽ trở thành nước phụ thuộc trên danh nghĩa của Oran, nhưng Oran cần phải giao các tài nguyên sau cho Roland, bao gồm…”
“Roland mới là tên của ngươi? Tên rất hay, giống hệt như vị anh hùng trong truyền thuyết của các ngươi. À đúng rồi, còn giống hệt tên thanh kiếm biểu trưng cho vương quyền của Lam kia nữa, hoá ra việc đặt tên của các ngươi cũng có truyền thống nha.”
Khế ước ma quỷ buộc phải dùng tên thật mới có hiệu lực, tất nhiên, nếu không chơi một ít trò chơi ngôn ngữ, sao có thể thoả mãn danh hiệu “hệt như ma quỷ” của ta.
Lam đã diệt vong từ lâu, dù dưới con mắt của người đời, Đông Lam chính là nước Lam phục hung, nhưng dù sao hai bên vẫn hoàn toàn khác nhau. Nếu có một vị quan ngoại giao chuyên nghiệp ở đây, trò mèo này hẳn sẽ bị vạch trần. Đáng tiếc, bốn tiếng mặc cả đã tiêu hao mất hết sự chuyên nghiệp của hai quân thần bên Oran.
Vì thế, nội dung thực chất của tờ khế ước này là ta dùng danh nghĩa của một quốc gia diệt vong hơn ba trăm năm trước đổi lấy một đống tài nguyên. Còn chuyện hắn sau này phát hiện ra rồi không tuân thủ? Ha ha, khế ước ma quỷ gắn chặt với linh hồn, đã kí mà không làm, cứ nhìn là biết hậu quả.
Mà đến lúc Dasos phát hiện bị lừa, ta tin tưởng hắn cũng đã không có thời gian và tinh lực đi tính sổ ta cùng Đông Lam.
Khi ta và Kelly cười tươi vì đại thu hoạch, Dasos nở nụ cười, nói:
“Lần này ta thiệt thòi lớn rồi, vì lẽ đó, liệu ta có thể mời ngươi ăn một bữa tối sao?”
Hắn cúi người, vươn tay phải ra theo lễ nghi thân sĩ tiêu chuẩn, tiếc rằng…
“A! Chết tiệt, dám cắn ta… Ừm, không có gì, đây là mèo của ngươi? Rất xinh đẹp, tiếc rằng tính tình giống hệt chủ nhân, đều là hoa hồng có gai.”
Ta cười, tất nhiên không phải vì tên hoàng đế thân sĩ đổi giọng nhanh hơn lật sách kia.
“Thu thập đủ rồi chứ?”
“Ai biết cái chìa khoá kia cần bao nhiêu máu, cứ về thử trước đã.”
Nên nói đã nói, nên làm đã làm, lưu lại ăn bữa tối làm gì, vì thế, bỏ mặc Dasos với gương mặt tiếc nuối, ta và Kelly khởi thân cáo từ.
Có điều, vừa ra đến cửa, ta đã bị cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng trước mặt làm kinh ngạc.
Cả tiệc rượu giờ như một bãi chiến trường, tất cả bàn ghế đổ nghiêng ngả, món ngon và rượu tốt vung vãi khắp nơi, người hầu và khách mời thì đang vây bắt kẻ quấy rối.
“Chuyện gì?” Có vẻ như tìm đến điểm phát tiết bất mãn, Dasos lập tức hét lớn.
“Là vị hoàng đế nhân loại Da… Da gì nhỉ?” Một tên địa tinh kêu lên.
“Ngu, không nhớ nổi tên liền gọi hai tiếng bệ hạ là được. Chào ngài, bệ hạ, vì chúc mừng người thành công chơi chết lão đầu tử lên ngôi, chúng ta đến tặng ngài một món quà.” Một tên địa tinh khác nói.
“Lại ngu, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói sao. Sao có thể gọi là chơi chết lão đầu tử để lên ngôi, phải gọi là mưu phản thượng vị, phải không, vị Da… Da Vinci này?” Một tên Gray Dwarf chen vào.
Silver Hook, Kabbalah, Hoyle, ba tên kết bạn cùng đi tặng lễ hoàng đế, sau khi kinh lịch vô số nguy hiểm phiền phức (chủ yếu là tự tìm), cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của chính mình. Đáng tiếc, mục tiêu của họ đã sắp phát cuồng.
“Thủ vệ, bắt hết bọn chúng lại!”
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
- Chương 93: Hạm đội và lễ vật