Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 90: Tháp chiêm tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháp chiêm tinh đối với ta là một kí ức khó có thể quên, nhưng cũng là một cái tên đáng lẽ đã phải rơi vào quên lãng.

Bọn họ là một tổ chức tà ác quốc tế nổi danh. Trong mắt thế nhân, bọn họ giống hệt như Hiệp hội bảo vệ động thực vật Druid, tức là một đám chó điên thấy ai cắn người đó.

Mỗi tổ chức xú danh lan xa đều trang bị cho mình một cờ xí cao thượng, tháp chiêm tinh không ngoại lệ, mục tiêu ban đầu của nó cũng là một lý tưởng rất cao cả đẹp đẽ.

Dù là thuật sĩ chiêm tinh tinh thông tinh tượng hay là nữ vu thiện chiêm bặc cát hung, ở ý nghĩa nào đó đều là nhân sĩ có thể dự đoán tương lai. Vì vậy, dưới sự hiệu triệu của một đại pháp sư, một tổ chức có mục tiêu” dùng dự ngôn phục vụ sinh hoạt tốt đẹp hơn” được thành lập.

Vấn đề là, tại sao một tổ chức với mục tiêu đơn giản và đẹp đẽ như vậy bỗng chốc lại trở thành đám chó điên người người hô đánh?

Thời gian đầu, tháp chiêm tinh quả thật đã thể hiện tác dụng của mình khi dự báo trước các thiên tai. Khác với đám dự ngôn thuật gân gà hiện tại, hệ thống pháp thuật dự ngôn khi đó còn rất phát đạt và hoàn thiện. Nhờ liên tiếp với thần vận mệnh và các sợi tơ vận mệnh, bọn họ giúp đỡ mọi người phòng tránh thiên tai, ngăn ngừa tai nạn.

Sau khi vượt qua một giai đoạn phát triển hoàng kim, đại khái là hai trăm năm sau, tháp chiêm tinh gặp phải một vấn đề cực khó giải quyết. Không quản bọn họ trả ra cái giá lớn đến nhường nào, có một mốc thời gian mà bọn họ không thể nào dự đoán được tương lai phía sau nó.

Nếu là một dự ngôn sư đơn độc làm việc này, người đó sẽ đổ tại năng lực của mình có hạn. Thế nhưng nếu tất cả các dự ngôn sư đều gặp phải cùng một vấn đề, vậy thì chỉ có một đáp án có thể giải thích – tận thế đến rồi, không còn tương lai.

Quả thật mấy lời dự đoán về tận thế không phải điều tốt lành gì, nhưng ít nhất đã biết nó sẽ phát sinh, có thể nghĩ biện pháp vượt qua.

Nhưng kết quả không thế nào như ý muốn, bất kể bọn họ làm gì thì cũng chỉ lấy được đáp án duy nhất – thế giới không có tương lai, đến nguy cơ hủy diệt từ đâu mà đến cũng không xác định được.

Đương nhiên ta lý giải được nguyên nhân tại sao họ không dự ngôn được đáp án, thậm chí thời gian xảy ra tận thế cũng không tìm được, bởi lẽ nguy cơ hủy diệt đến từ chính cội nguồn của tất cả sinh mạng – trật tự và hỗn độn.

Tận thế như lưỡi dao đè trên cổ, bọn họ phải chịu đựng dày vò như một tên tử tù chờ ngày hành quyết, dần dần sa vào tuyệt vọng.

Rồi một sự kiện ngẫu nhiên cho bọn họ hi vọng.

Một người tuổi trẻ vốn được dự đoán sẽ trở thành anh hùng, bởi vì tháp chiêm tinh nhúng tay vào mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Người tuổi trẻ đó biến thành phế vật, không thể cứu chữa.

Hành vi của dự ngôn giả có ảnh hưởng đến tương lai? Các anh hùng và đế vương trong lịch sử nếu chết đi trước hạn sẽ ảnh hưởng đến cả thảy lịch sử như thế nào? Nếu toàn bộ quỹ tích vận mệnh chịu dao động đủ lớn, có hay không khả năng cứu thế giới khỏi hủy diệt?

Có bệnh nan y đi chữa loạn, dưới loại suy nghĩ logic này, tháp chiêm tinh bắt đầu thực hiện việc mà chúng cho là thứ duy nhất có thể cứu thế giới – bóp chết anh hùng trong trứng nước.

Những dự ngôn giả thường sẽ tránh mọi khả năng để chính mình ảnh hưởng đến mục tiêu, giờ khắc này, tháp chiêm tinh hoàn toàn làm ngược lại với quy tắc đó.

Việc này thực ra không dễ làm, vốn dĩ dự ngôn đã là một việc dựa khá nhiều vào vận may, việc người dự ngôn chủ động nhúng tay càng khiến kết quả trở nên lung tung rối loạn. Nhưng dẫu sao thì vẫn sẽ có một số tên xui xẻo bị đoán trúng, sau đó… a ha, dù là anh hùng truyền kì bán thần thế nào thì lúc còn trẻ con sẽ mạnh đến bao nhiêu?

Anh hùng gϊếŧ rồng ác cứu thế nhân bị ô miệt thành hóa thân của ác ma, đại sư cơ giới luyện kim với phát minh quan trọng bị biếm thành ác đồ bất đắc xá, thánh nữ cứu nước trong lúc nguy nan bị vu thành ma nữ rồi trói gô thiêu sống. Tất cả những dự ngôn giả đức cao vọng trọng ngày trước bỗng chốc biến thành một lũ điên cuồng lừa gạt khắp nơi, toàn bộ quỹ tích vận mệnh vì thế mà bị giày vò nát bét.

Hành động này không khác gì đánh bạc thấy thua chơi trò lật bàn, dù sao thì kiểu gì cũng chết, lật bàn có khi lại tạo được biến số khác, đây chính là tư duy của những dự ngôn giả trong tuyệt vọng.

Vì hành động của bọn họ thực sự quá phận, thần vận mệnh và các trật tự chư thần khác trực tiếp hạ thần phạt, hủy diệt toàn bộ tháp chiêm tinh.

Sau khi thần phạt kết thúc, thần vận mệnh thu hồi hầu như toàn bộ năng lực dự ngôn và tiên tri ở phàm trần, đồng thời cách tuyệt liên hệ với các dự ngôn giả. Việc này khiến trình độ dự ngôn trên toàn thế giới bỗng chốc hạ thấp đến đáy vực. Đây là sự việc xảy ra đã hơn một ngàn sáu trăm năm trước.

Đến tận hiện tại, ngày tận thế trong dự báo đó vẫn chưa tiến đến. Những anh hùng trong tương lai bị bóp chết sớm lại hiện lên. Tháp chiêm tinh tự nhiên biến thành một trò cười cho toàn thế giới.

Nhưng ta lại biết bọn họ không đoán sai, tận thế đã ngay trước mắt.

Hiện tại, việc tiên đoán tương lai của một người nào đó trở thành húy kị lớn nhất của dự ngôn sư, dự ngôn giả cận và hiện đại chỉ dự đoán sự việc, không dự đoán người. Nhưng mà tháp chiêm tinh lúc ấy lớn mạnh cỡ nào, chúng hệt như con gián bị giẫm bẹp dí mà vẫn còn giãy dụa, vẫn cố len lén thực hiện những hành vi trong quá khứ tại các ngóc ngách, nơi người bình thường không thể thấy.

Nhưng hiện tại, hành động của bọn họ vẫn vì mục đích cứu thế giới, hay là vì muốn báo thù chư thần, đã không còn ai biết rõ.

Hơn ba trăm năm trước, lời tiên tri về ta và Cavens chính là do bọn chúng truyền ra. Mà tình cảnh chúng ta bị bức đến chân tường cũng có dấu vết bàn tay trong bóng tối của chúng.

Trong kiếp sống thứ ba, sau khi phát hiện điều này, ta hóa thân làm đêm đen vô tận, đào bọn chúng từ từng các ngóc ra, gϊếŧ sạch tất cả.

Đáng tiếc, nhìn thi thể cháy đen với kí hiệu quần tinh và con mắt độc nhất trên ngón tay trước mắt, ta có thể khẳng định hồi đó mình thả sót rồi.

Trong gian phòng tối tăm, từng vị trí lần lượt được ngồi vào, những kẻ tham dự đều lặng lẽ như những bóng ma, cuối cùng, người ngồi ở ghế chủ tịch lên tiếng.

“Dasos đang thúc giục chúng ta, thám tử còn chưa phản hồi sao?”

“Hừ, Lang vương? Thưa ngài ‘Con mắt của Loom’, ta thấy rằng chúng ta nên gϊếŧ hắn đi chứ không phải nên hợp tác với hắn.”

“Hyan đừng nóng, mục tiêu hiện tại của chúng ta là gϊếŧ hết huyết mạch Lam, việc này sau hẵng nói. Hiện tại đã qua một tuần mà vẫn không có tin tức gì sao? Dasos đã bắt đầu biểu thị bất mãn với chúng ta.”

Nói tháp chiêm tinh là chó điên thực sự không sao. Khi thuật dự ngôn không còn rõ ràng như thời đại trước, mục tiêu của bọn họ đã biến chuyển từ ‘anh hùng và nhân vật lớn trong tương lai’ thành ‘mọi anh hùng và nhân vật lớn’. Tất cả mọi kẻ ngồi ở địa vị cao nếu hợp tác với chúng đều nơm nớp lo sợ, không chừng một lúc nào đó dính phải một đao sau lưng.

“Ngài biết rồi đó, giáo hội chân thần thuộc về lãnh địa của thần minh, các pháp thuật dự ngôn của phàm nhân không thể xâm phạm đến đó, mà thám tử của chúng ta cũng gặp vài phiền toái nhỏ.”

“Hử?”

“Chúng ta phái ra mấy tên Druid biết biến thành quạ đen…”

Trong giáo hội, Casio đứng dưới tán cây gật gà ngủ, nhưng hễ có một con chim nào bay qua, một đường tuyến màu vàng lập tức cắt ngang bầu trời khiến nó rơi rụng. Việc này có thể góp phần cải thiện bữa tối.

“Tuy không biết sao Rolahm muốn ta bắn hạ tất cả phi cầm là vì lí do gì, nhưng dầu sao cũng có thể rèn luyện chút tiễn thuật.”

“…Quạ đen bay qua đều bị xạ thủ bắn hạ. Nếu không phải hắn chạy nhanh, sợ rằng giờ đã biến thành bữa tối.”

“Xem ra bọn chúng có phòng bị, thế còn bộ đội thám báo? Đạo tặc cấp đại sư của chúng ta?”

“Đều bị nổ lên trời, trong sân viện chỗ đó chôn toàn mìn, còn vô số loại tạc đạn liên hoàn khác. Mức độ nghiêm mật còn hơn cả ngân hàng của lũ địa tinh. Ta nghi ngờ trong giáo hội đó có ít nhất năm, sáu tên cơ giới sư.”

Trong sân, nơi góc tường, Gatling đang cúi người lúi húi làm gì đó. Bỗng nhiên hắn ngừng tay, ngỏng tai lên, sau đó cầm lấy giỏ xách chạy.

“Tên Gatling đáng chết, lại bắt đầu chôn mìn khắp nơi. Đã nói bao lần đó là vật nguy hiểm, không thể ném loạn tuỳ ý, nổ bị thương người đi đường thì làm sao bây giờ? Mà cho dù không nổ đến người, nổ hỏng hoa cỏ cũng không tốt. Tên thợ xây hôm qua còn hỏi ta xem có cần biên vé tháng cho tiện không. Giờ khắp nơi đều nói giáo hội luật pháp mà cứ như giáo hội nổ tung, cứ thế này có khi lão nhân gia Vô Miên giả sẽ hạ một tia sét đánh chết ta, ê, nghe ta nói, cấm có chạy.”

Durr (cuối cùng cũng có tên), tên pháp chú sử đi theo Klose, đặc trưng của hắn là lải nhải luôn mồm. Vì vậy ta không do dự điều hắn đi trông giữ kẻ nhìn có vẻ vô cùng ít nói là Gatling, mà có vẻ hiệu quả cũng không tồi.

“Thế còn Fangdie đại sư? Hắn có thể dễ dàng giả làm tín đồ lẻn vào, bằng kinh nghiệm của hắn chắc phải lừa được tên thánh kị sĩ nhìn qua có vẻ lười chảy thây trước cổng đó chứ.”

“’Nàng’…”

Fangdie, kẻ ngàn mặt, chuyên nguỵ trang thành các chủng nữ tính. Lần này hắn nguỵ trang thành một quý phụ, trình độ nguỵ trang không chê vào đâu được, thậm chí đã tiếp cận được công chúa Renee, chỉ có điều…

“Đoạn tội kích”

Thanh thánh kiếm lấp lánh ánh bạc vung lên theo thanh âm, sau đó vì sai tư thế mà bị tuột khỏi tay.

“Ối, không cẩn thận rời tay.”

Dù Renee giả bộ đáng yêu thế nào thì cũng không thay đổi được sự thực rằng nàng vừa vung kiếm thành phi kiếm.

Kelly bất lực lắc đầu, dù sau khi chuyển tu công chính kị sĩ, Renee tiến bộ rất nhanh, phương pháp dạy dỗ của Roland cũng rất tốt, ấy thế nhưng thiên phú kiếm thuật của nàng lại quá kém, chí ít trong thời gian ngắn, trình độ kiếm thuật của nàng không đủ tư cách cầm lên mặt bàn.

Thánh kiếm Roland bay một đường, sau đó cắm trúng bắp đùi một vị quý phụ. Kelly nhìn thấy vậy liền hoảng.

“Mục sư tới mau, có người bị thương… đợi chút, đàn ông? Gián điệp? Ầy, đừng gọi mục sư vội, chạy đến cuối đường liên hệ tiệm quan tài đi.”

Nghe nguyên nhân thất bại của tên thám tử đắc lực nhất dưới tay mình, phân hội trưởng chiêm tinh tháp ở Oran, ‘con mắt của Loom’, không biết nên nói cái gì.

“Có cảm giác chỉ cần đến gần giáo hội đó liền sẽ gặp đủ chuyện xui xẻo bất ngờ, nơi đó là giáo hội của thần luật pháp hay là giáo hội của thần vận hạn vậy?”

“Đáng chết, đúng rồi, còn đại sư tiềm hành của chúng ta? Hành giả vô hình Dickoya? Từ xưa đến nay còn chưa có nơi nào hắn không lẻn vào được. Hắn bị làm sao? Tên đó không phải kẻ sẽ bị vận xui đánh bại, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng bại trận?”

“Hắn…”

Hành giả vô hình Dickoya, tên này cực kì có tiếng tại một số khu vực nào đó. Nghe nói không có bất cứ bảo khố nào mà hắn không thể lẻn vào. Tên này từng trộm cả bào tàng của rồng. ‘Con mắt của Loom’ từng phải mất rất nhiều công sức mới mời được hắn nhập hội.

Bản thân hắn chỉ là một tên đạo tắc cấp bạch ngân, thế nhưng thứ giúp hắn hoành hành vô kị chính là một kiện bí bảo trong truyền thuyết.

【 áo choàng cống ngầm - kì vật truyền kì: Kẻ mặc vào sẽ biến thành một con chuột, thương tổn vật lí phải chịu giảm 95%】

Dựa vào nó, hắn chạy khắp các quốc khố, các bảo tàng. Cho dù bị phát hiện, hắn vẫn có thể chạy thoát nhờ khả năng miễn dịch công kích vật lí ngoại hạng.

“Lời truyền lại cuối cùng của hắn là ‘Sao lại có một con mèo biết ma pháp thế này?!!’.”

Tại giáo hội luật pháp, giờ đã đến lúc ăn tối. Mà khi con mèo nào đó nhanh chân nhảy lên bàn, ta lập tức xách nó lên, ném sang một bên.

“Biến sang một bên, ai biết vừa nãy ngươi có ăn phải con gián hay con chuột chết nào không.”

“Khốn kiếp, ta cũng không phải mèo thật, mỗi ngày thịt cá đầy đủ thế này, dù bắt chuột cũng là để vờn chơi thôi, ai ăn. Hừ, vốn là nhặt được cái bảo bối, tính để ngươi xem xem, ai dè ngươi chẳng có tí lòng tốt nào, quên đi.”

“Bảo vật gì?” Nghe nói đến bảo bối, ta lập tức động tâm.

“À há, một chiếc áo choàng biến hình, rất hợp với dáng ngươi, choàng lên thử không?”

“Ha ha ha, tương ta ngu chắc. Thứ đó hẳn là một vật phẩm nguyền rủa. Sao, biến thành chuột cống hay chuột nhắt, đừng bảo biến thành Slime nhé… Xem bộ dáng ngươi thì chắc ta đoán đúng rồi, con mèo chết tiệt, đừng hòng đòi ăn cơm tối, đi bắt chuột mà ăn.”

Cùng lúc đó, một thân ảnh thấp bé đang giãy dụa tại sân sau.

“Đáng chết, con mèo vừa rồi thật đáng sợ, lại còn biết kĩ thuật cách đấu, mẹ kiếp, ma vũ song tu. Tí thì chết dưới tay nó. Khục, may mà nó lấy áo choàng xong liền đi, khục, lại ho ra máu, xem ra thương thế không nhẹ, leo tường không nổi, thôi chui cống ngầm vậy.”

Hắn cố gắng lật nắp cống lên, miễn cưỡng chui vào. Ngay sau đó hắn phát hiện ở đây đã có người đi trước, kẻ đó đang đứng đợi hắn chỗ rãnh nước.”

“Nơi này sao lại có người, nếu là đồng đạo phiền ngài nhường đường một… chờ chút, không phải người thật, thế thân tự bạo? Sao lại vứt đồ chơi này ở cống ngầm, là ai nhàm chán đến vậy?”

“Ầm ầm!” “Ầm ầm!”

Lượng thốc nổ nhồi vào thế thân không ít, cả căn phòng đều rung rung. Khi ta quay đầu nhìn về phía bàn ăn đối diện, Gatling lập tức hồi báo.

“Báo cáo, án theo chỉ thị của ngài, ta đã đem tất cả số thuốc nổ tính ổn định kém vứt vào cống ngầm.”

“Đường cống ngầm? Ân, tên tặc cỏ nhà ai xui vậy ta. Không sao, lần này ngươi làm rất tốt, ăn tiếp đi.”

【 Đinh, chúc mừng hào quang ôn thần của ngươi vừa hãm hại mục tiêu thứ một trăm, thăng cấp thành hào quang sao chổi, hiệu quả của hào quang tăng lên 50%, ưu tiên tác dụng lên địch nhân của ngươi. Một trăm tên đã có, một ngàn tên đã không xa, thỉnh tiếp tục cố gắng - - Lời nhắn của hệ thống: tên kia thật sự xui xẻo, có điều ngươi tốt nhất nên đi thăm một chút, bạn cũ đến rồi.】- Hệ thống tịch mịch đã lâu bỗng nhảy ra ló mặt một chút.

Khi ta đến hiện trường vụ nổ, lại phát hiện nhãn hiệu quen thuộc của tháp chiêm tinh, quả thực đúng là ‘bạn cũ đến thăm’ rồi.

“Lũ chó điên này nhìn thấy một con kiểu gì cũng có một ổ. Kelly, ta đi một chút, chỗ này giao cho ngươi. Diana, Klose, đi với ta, chúng ta đi săn chó điên.”
« Chương TrướcChương Tiếp »